Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 828: Tiếng Chiêng Trống

Thế nhưng dường như mùi thơm này vẫn còn rất mới.
Hắn tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không tìm được gì.
Sau đó hắn đi tới kệ chén, mở cửa ra xem, thịt om mà đêm nay hai vợ chồng hắn không nỡ ăn bao nhiêu, định để dành hai ngày tới sẽ đi vào trong thành chia cho đệ đệ và chất nhi ăn vẫn được đặt ngay ngắn trong chén, không bị hàng xóm hay tên trộm nào lấy đi. Hắn không nhịn được cầm hai cái móng heo lên, một cái bỏ vào trong miệng, một cái cầm trên tay, định mang vào trong phòng cho thê tử ăn.
"Thật sự rất kỳ lạ."
Chủ khách điếm lắc đầu, vừa đi vừa lẩm bẩm. ...
Tống Du bị tiếng chiêng trống ở bên ngoài đánh thức.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, hôm nay là ngày mùng 1 tháng giêng năm Minh Đức thứ 7.
Tiếng chiêng trống bên ngoài vẫn chưa dừng lại.
Tống Du hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, không khí vô cùng trong lành, nhiệt độ rất thấp, thời tiết như vậy nên nằm ở trong chăn thêm một lúc nữa.
Tuy nhiên hắn vẫn xốc chăn lên.
Mèo Tam Hoa đang nằm co ro bên đùi hắn, nó nằm sấp xuống, vùi đầu sâu vào trong, lỗ tay cũng run rẩy theo từng chuyển động bên ngoài, nhất là tiếng chuông tiếng chũm chọe chói tai ngoài kia, rõ ràng nó cũng đã bị ồn tỉnh, chỉ là nó vẫn nằm sấp không chịu thức dậy, ngẫm lại tối qua no đã vô cùng mệt mỏi.
"..."
Tống Du không khỏi cúi người xuống, tới gần sát con mèo, hít một hơi thật sâu trên người nó.
Không ngoài dự đoán, là một mùi nước om ấm áp.
Hắn quay đầu sang quét mắt khắp căn phòng một lượt, hắn phát hiện chiếc bếp lò nhỏ di động ở trong phòng đã lệch vị trí rất nhỏ, không biết nó đã bị mang đi đâu sau đó lại được mang về, một chiếc nồi nhỏ được chùi rửa sạch sẽ đặt ở trên bàn, chỉ cần không nghĩ tới cảnh tượng đã xảy ra ngày hôm qua, vậy cứ coi như những chuyện đó chưa từng xảy ra.
Ngay lúc này...
Không biết bởi vì chiếc chăn đã bị lấy đi, hơi lạnh thay thế sự ấm áp, hay là bởi vì hành động hít hà trên người mình của đạo sĩ khiến con mèo cảm thấy nghi ngờ, cuối cùng nó cũng ngẩng đầu dậy, mở hai mắt ra, gương mặt không thể giải thích được nhìn hắn chằm chằm.
"Không có gì cả..."
Đạo sĩ khẽ thả tay ra, chiếc chăn liền buông xuống, nghiêm chỉnh đắp lên trên người của mèo Tam Hoa.
Buổi sáng ở phương Bắc thật sự rất lạnh.
Hắn thở ra một hơi, thở ra một luồng sương trứng dày đặc, lúc đạo sĩ rời giường, hắn vội vàng bọc giấy lông lên sau đó đi tới cạnh cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Mặc dù tòa thành này rất nhỏ, người cũng không nhiều, nhưng không khí của ngày tết không hề buồn tẻ.
Đạo sĩ đứng bên cạnh cửa sổ nhìn rất lâu.
Hắn thu hồi tầm mắt lại, lúc hắn xoay người lại chợt thấy con mèo ở thò cái đầu ra từ dưới đáy chăn, nó cũng chỉ thò mỗi cái đầu ra mà thôi, nói một cách chính xác hơn, nó chỉ lộ ngũ quan ra ngoài. Cái cằm của nó dính sát vào đệm giường, khiến người ta có thể tưởng tượng ra tư thế của nó bên dưới lớp chăn, đôi mắt nó hơi khép lại, vô cùng buồn ngủ, nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm đạo sĩ.
Thấy đạo sĩ nhìn sang, nó mới hỏi.
"Hôm nay là năm mới à?"
"Đúng vậy."
"Lại là một năm nữa à?"
"Đúng vậy."
"Là mùa xuân rồi à?"
"Đúng vậy."
"Vài ngày nữa mới tới lập xuân."
"Khi nào chúng ta sẽ rời đi?"
"Tuyết ở phía Bắc quá lớn, chờ tuyết tan sẽ đi."
"Ông muốn ra ngoài à?"
"Đi mua mấy chiếc màn thầu."
Đạo sĩ nói với nó.
"Tam Hoa nương nương có muốn ăn không?"
"Hình như Tam Hoa nương nương vừa mới ăn xong."
"..."
"Chuột ở nơi này rất nhỏ, chỉ có..."
Lúc mèo Tam Hoa nói chuyện, chiếc chăn dao động một hồi, nó duỗi chiếc chân nhỏ trắng muốt ra, dường như muốn quơ tay miêu tả kích thước của chuột phương Bắc, nhưng nó phát hiện chỉ có một chân thì không thể làm như vậy, phải duỗi cả hai chân ra nhưng lại cảm thấy như vậy cũng không tiện, cũng không cần thiết, thế là nó rụt về lại, tiếp tục nhìn chằm chằm đạo sĩ.
"Dù sao chính là rất nhỏ, nhưng hợp lại thì lớn, to không khác bánh ngọt là bao, tròn xoe, Tam Hoa nương nương có thể ăn được mấy con. Tuy nhiên tối qua Tam Hoa nương nương đã làm rất nhiều con, để để giành lại, mấy ngày này, đạo sĩ không cần gọi Tam Hoa nương nương đi ăn cơm."
"..."
Đạo sĩ muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn chỉ nói một câu.
"Tối hôm qua, Tam Hoa nương nương quả thật rất vất vả."
"Không vất vả."
"Vậy ta đi đây."
"Ông đi đi."
Mèo Tam Hoa vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, nó thò gương mặt mèo ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm đạo sĩ.
Đạo sĩ lắc đầu, ra khỏi cửa đi xuống lầu.
Mèo Tam Hoa cũng rụt đầu về lại.
Chủ khách điếm đã chờ ở dưới lầu từ sớm.
"Tiên sinh dậy rồi à?"
"Dậy rồi."
"Năm mới cát tường!"
"Ông chủ cũng cát tường."
"Đúng rồi, tối qua ở trong phòng tiên sinh có nấu thịt om à?"
"Không nấu."
Tống Du có sao nói vậy
Sau đó hắn gật đầu với chủ khách điếm rồi ra khỏi cửa đi ra đường.
Một con chim én bay ở trên trời đi theo hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận