Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 276: Ngủ Ngon

"Ừm?"
"Nhà ngươi có thể bán ta."
"..."
Tống Du không nhìn được cười:
"Tam Hoa nương nương biết điều này là không thể mà."
"Ngươi bán ta, chờ ngươi lấy tiền rồi rời đi, Tam Hoa ta cũng sẽ lén lút chạy trốn, ta sẽ tới tìm ngươi."
"Không làm như vậy được."
"Vậy bắt chuột có thể kiếm ra tiền không?"
"Ta không biết nữa."
Tống Du đưa tay xoa đầu nàng, nói:
"Chỉ là chúng ta thiếu chút tiền, chứ không phải là không có tiền. Huống chi kể cả không có tiền thì sẽ không chết đói được, Tam Hoa nương nương không cần phải lo lắng cho ta."
"Ngươi sẽ không chết đói chứ?"
"Không đâu."
"Uhm..."
"Bất luận như thế nào thì cũng không thể dựa vào trộm cắp, lừa gạt để kiếm tiền. Nhưng Tam Hoa nương nương chỉ là một chú mèo chính trực, đạo lý đơn giản vậy chắc không cần ta phải nói rõ chứ?"
"Đúng vậy."
"Tam Hoa nương nương quả nhiên lòng dạ ngay thẳng."
"Người phụ nữ ở phòng bên cạnh đang đứng sát vào tường để nghe trộm chúng ta nói chuyện."
"Điều đó không quan trọng."
"Cô ấy lặng lẽ quay lại rồi."
"Điều đó không quan trọng."
"Cô ấy lên giường đi ngủ rồi."
"Đừng nghe trộm nữa."
"Chính ta đã nghe thấy..."
"Đi ngủ thôi."
Tống Du bế nàng từ bệ cửa sổ xuống.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, sau đó có giọng nói của Tam Hoa vang lên:
"Ngươi đang làm cái gì thế? Mau thả ta xuống nhanh lên."...
Ngày thứ ba ở Trường Kinh, Tống Du dậy sớm hơn thường lệ.
Lần này, hắn gặp được vị nữ hiệp kia.
Vẫn là bộ y phục màu xám đen dày cộm, không ngoại trừ khả năng cô ta có mang theo binh khí. Lúc đóng cửa đi ra thì cô ta gặp Tống Du. Cô ấy gượng cười, giống như có chút xấu hổ:
"Ha ha, đêm qua ngươi ngủ ngon chứ?"
"Rất ngon."
"Tối hôm qua hình như ta nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện, không biết là ngươi đang nói hay là người hàng xóm bên kia đang nói, ta có ghé sát tường nghe một chút, hình như là âm thanh phát ra từ phía bên ngươi."
"Không sao cả."
"..."
"Nữ hiệp đinh ra ngoài sao?"
"Đúng vây, ta ra ngoài xử lý chút việc."
"Vậy nữ hiệp đi thong thả."
"Xin đa tạ."
Người phụ nữ kia khóa cửa lại, quay người rời đi
Buổi sáng sương mù dày đặc, quần áo trên người cô ta xám xịt, rất nhanh khuất vào làn sương mù, không còn nhìn thấy rõ nữa.
Hắn cũng chẳng biết làm gì vào sáng sớm cả.
Lời nữ hiệp hôm kia nói quả thực rất hay, mọi người ai cũng có việc phải làm, kể cả cho dù có quen biết từ trước thì cũng nên giữ khoảng cách nhất định. Do vậy nên Tống Du cũng không muốn biết cô ta định làm gì. Sau khi cô ta đã đi xa, hắn mới nhìn đi chỗ khác, trở về nhà và nấu chút đồ ăn.
Hắn định nấu một nồi cháo.
Hắn chỉ cần đi ra quán thịt đầu phố phía đông mua một chút thịt, một chút là được, mua thêm chút rau, thái nhỏ, bỏ vào nồi cháo đã chín là được. . Thế là xong nồi cháo thịt băm rau củ.
Ăn cơm xong, hắn hỏi người hàng xóm xem ở đâu có bán đồ gỗ cũ. Và rồi người dàn ông và con mèo theo hướng đó xuất phát.
Hình như họ đi nhầm đường mất rồi...
Chẳng qua chỉ là chút vấn đề nhỏ, không có gì to tát, cũng không phải vội vàng gì nên đi tới đâu thì cũng không phải đường vòng.
Bỗng nhiên có người ngăn hắn lại.
Đó là một người trung niên râu dài, thân mặc đạo bào, trên tay cầm một lá cờ đoán mệnh, vừa là cờ, cũng dùng làm quải trượng, ông ta nói:
"Quan nhân, bần đạo thấy người nhìn chung quanh, ánh mắt không yên, vận xui quấn thân, gần đây có thể gặp nhiều chuyện bất lợi, nếu là vào kinh đến đi thi, không bằng để ta xem cho chút vận mệnh, bóp cốt đoán chữ bần đạo đều rất am hiểu! Biết được chút chuyện sắp xảy ra, hẳn sẽ có cách ứng phó."
Tống Du quay đầu nhìn về phía ông ta.
Tam Hoa cũng ngửa đầu nhìn người đàn ông kì lạ này.
Cờ bói gồm có một thanh mây và một lá cờ tạo thành, trên lá cờ chỉ có một chữ "Giải". Chữ "Giải" này tương tự như chữ "Tửu" trên cờ rượu. Đây là chiêu bài của thầy bói Đại Yến.
Tống Du nhìn lại y phục đang mặc trên người, lúc này mới chắp tay cười:
"Hà cớ gì mà quan nhân lại lừa gạt lão phu vậy?"
"Những câu tại hạ nói đều là thật, người huynh đài này tốt nhất nên tới nơi khác làm ăn đi."
"Không tin ta thì thôi vậy."
Ông thầy bói lắc đầu rồi bỏ đi.
Trên đường đi, hắn đã gặp qua vài người thầy bói như thế này.
Đại Yến hiện tại kì thật rất thịnh hành bói toán, giải mộng đi ách, nhất là trong triều đình thờ phụng Đạo giáo, các vị quốc sư đương nhiệm trong triều chính đều lấy bói toán để nổi danh. Nếu kể ra thì thầy bói ở Trường Kinh là nhiều không kể xiết.
Ngoài "Du Quẻ" là loại thấp nhất này, thì còn có "Toạ Quẻ" được bày bán ở các sạp bên đường, thậm chí họ còn dựng cả lều. Họ cũng treo một lá cờ biểu ngữ bên cạnh để diễn giải các ký tự, nhìn từ xa mọi người thấy sẽ biết liền. Họ làm rất tốt, đến mức mà họ còn có tiệm riêng trên những đoạn đường đông đúc. Hàng này đều thấy sĩ phu xếp hàng dài trước cửa đến thỉnh giáo.
Đúng rồi, sắp đến kỳ thi xuân rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận