Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 371: Mở Mang Kiến Thức

Tống Du nói tiếp:
"Nếu các hạ muốn giết ta, e rằng nó lại là chuyện khác."
"Vậy phải xem bản lĩnh của tiên sinh!"
"Hữu duyên gặp lại."
Tống Du nói xong liền bước đi.
Tam Hoa Miêu buông móng vuốt xuống, quay đầu trừng mắt nhìn theo người đàn ông, sau đó bước từng bước nhỏ đi theo.
Ngô nữ hiệp cũng đuổi theo.
Đi qua góc đường, nàng mới nhỏ giọng hỏi:
"Sao rồi?"
"Cũng có chút đạo hạnh."
"Có chút đao hạnh là ý gì? Ngươi có thể đánh lại hắn không?"
Ngô nữ hiệp theo sát hắn, hạ thấp giọng:
"Nếu không chắc chắn thì tạm thời đừng manh động, hay là để ta đi tìm hắn hỏi cho ra chuyện, kiểu người thuật sĩ giang hồ này, ta cũng đã thấy qua không ít, chủ yếu là loè thiên hạ, chỉ cần một đao thì đầu lìa khỏi cổ."
"Nếu không có gì bất thường xảy ra, qua vài ngày nữa hắn sẽ tìm đến huyện nha, nói rõ sự tình."
"Không có gì bất thường xảy ra? Chắc hẳn là có gì đó bất thường."
"Mọi chuyện đều có thể phát sinh những việc ngoài ý muốn."
"Ý ngươi là sao?"
"Cũng rất khó nói."
Tống Du nói rất nghiêm túc.
"Nhưng dù sao thì truyền nhân của Phục Long Quan ta hành tẩu thiên hạ, rất ít gặp phải kiểu người ngoài ý muốn này."
"Ngươi tự tin như vậy sao?"
"Cũng có một chút."
"Không phải ngươi nói hắn có chút đạo hạnh sao?"
"Chỉ là một chút thôi."
"Hắn cũng nói ngươi cũng có chút đạo hạnh."
"Hắn nói linh tinh thôi."
"Ra là vậy."
Ngô nữ hiệp gật đầu.
"Vậy ngươi tính khi nào thì đi tìm hắn? Ta đi cùng ngươi."
"Nữ hiệp không cần tốn sức."
"Ý ngươi là sao?"
"Ta đã đi tìm hắn rồi."
"..."
Bước chân Ngô nữ hiệp dừng lại, sửng sốt một lúc.
Lúc này nàng mới phản ứng lại, hoá ra bằng một cách vô thức nào đó, đấu pháp giữa bọn họ đã bắt đầu rồi.
Nàng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cảm nhận được kiểu tu hành này của người trong huyền môn tranh đấu không giống với võ nhân trên giang hồ, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên vài phần, vội vàng tiến lên truy vấn chi tiết, muốn mở mang kiến thức.
Người đàn ông trung niên đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm phương hướng kia, nhíu mày.
Vị đạo nhân trẻ tuổi kia dường như rất tự tin.
Đương nhiên, vừa rồi qua vài câu nói chuyện với nhau, hắn cũng chưa từng rụt rè - bất luận bản lĩnh hắn như thế nào, hành tẩu giang hồ, nếu là khí thế yếu hơn người, thì chắc sẽ không trụ nổi vài phần.
Khí thế là thứ tuyệt đối không thể thiếu.
Người thanh niên kia hẳn là cũng như vậy.
Hắn thu hồi ánh mắt, hướng phía trước mà đi
Hắn vừa đi vừa đưa tay vào trong ống tay áo, lấy từ trong ra một tiểu nhân đầu gỗ ước chừng rộng hai ngón tay, dài không đến bàn tay, nhìn kỹ một chút, thấy không có gì khác thường, nhưng để đảm bảo an toàn, hắn vẫn tiện tay ném nó đến góc đường, tiếng bước chân không ngừng vang lên,
Đây là thế thân của hắn.
Cũng là bản lĩnh khó lường nhất của hắn.
Có thế thân này, trừ phi đối phương là dùng pháp thuật đem hắn đốt thành tro, hoặc là dùng dao nhỏ chặt đầu hắn xuống, ngoài ra bất luận là làm chút gì động đến tay chân, đều có thể chuyển dời đến thế thân đi.
Như vậy hẳn sẽ bình an vô sự.
Hắn trở lại chỗ ở tạm thời bản thân tìm được, nghỉ ngơi, nhưng cũng luôn cảnh giác, không dám lơ là.
Nằm ở trên tấm ván gỗ, trong lòng không khỏi miên man suy nghĩ -
Có lúc đột nhiên trong đầu hắn nảy sinh ác độc, muốn đi tìm hai người phiền toái kia, đêm hai người họ thần không biết quỷ không hay giết sạch, độc chiếm hai mươi lượng bạc, ít nhất có thể ở Trường Kinh sinh hoạt nửa năm, xem như là có chỗ đi lại. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại cảm thấy vì hai mươi lượng tạo mà sát nghiệp rất không đáng, lại nghe nói gần đây Trường Kinh đối với loại chuyện này điều tra rất nghiêm, tốt hơn hết là không nên làm.
Có lúc hắn đột nhiên hối hận, nên cho mình đường lui, ít lấy một chút, nói không chừng đối phương liền đồng ý, tình thế hiện nay bớt một kẻ thù là bớt được nguy hiểm, chưa kể còn phải lo lắng đề phòng, đến lúc ngủ cũng ngủ không yên.
Có lúc hắn lại hối hận lúc trước không có tiên hạ thủ vi cường, làm chút gì đó, để rồi hiện tại phải ở thế bị động.
Trời dần dần chuyển sang buổi chiều, rồi buổi tối.
Giữa lúc ấy hắn chỉ ăn một cái bánh.
Không biết là do hắn suy nghĩ quá nhiều, hay là do hắn không ăn cơm nên đói bụng, vậy mà hắn nằm mãi cho đến đêm khuya nhưng vẫn không ngủ được.
Nếu có người ở trong phòng, hắn liền có thể thấy, người này nằm ở trên giường trằn trọc, khi thì vì ngủ không được mà nhíu chặt mày, khi thì lại mạnh mẽ mở to mắt, cố gắng thả lỏng, muốn đi vào giấc ngủ.
Nhưng bất luận là làm như thế nào, hắn vẫn không tài nào ngủ được.
Ánh mắt hắn càng lúc càng cay, nhưng trong đầu lại rất tỉnh táo.
Mãi một lúc lâu sau, đến nửa đêm, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy
Cái này không bình thường. Tuyệt đối không phải là loại mất ngủ bình thường.
Cũng không phải vì quá lo lắng mà dẫn đến mất ngủ.
Rõ ràng đây là thủ đoạn của tên đạo sĩ trẻ kia.
"Tại sao vây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận