Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 218: Một Bát Bánh Canh

Sáng sớm hôm sau, trời nắng đẹp.
Chủ tiệm ngáp dài một cái, đấm đấm nhẹ vào lưng, ngồi xuống trước của hít thở bầu không khí buổi sáng.
Tiếng bước chân từ phía sau vang lên.
Quay đầu nhìn lại, đó là một vị tiên sinh trẻ.
"Sớm vậy sao, tiên sinh."
Chủ tiệm mỉm cười chào hỏi:
"Ngài cần gì? Buổi sáng tiểu tiệm có màn thầu, bánh hấp, bánh canh và sữa đậu nành, vừa rẻ vừa ngon."
"Cảm ơn chủ tiệm, buổi sáng muốn ra ngoài đi dạo, trưa quay lại ăn."
Tống Du cười nói:
"Nhân tiện, ta có thể hỏi chủ tiệm cái này không, ngôi chùa gần nhất trong thành này là ở đâu, còn có tiệm vải nào có tay nghề tốt một chút?"
"Ra ngoài rồi rẽ trái, có một ngôi chùa giành riêng cho đại đế và các vị thần khác, hương ở đó cũng rẻ."
Chủ tiệm suy nghĩ một lát rồi nói:
"Về phần vải, cũng không khác biệt mấy, giá cả cũng ngang nhau, tiên sinh đi đến ngõ hẻm rẽ qua chính là đông thành, chọn lựa cái mình thích, bên cạnh có rất nhiều thợ may, Tương Gia Tam Nương là người có tay nghề tốt nhất."
"Đa tạ."
"Đa tạ cái gì..."
Chủ tiệm ngừng lại:
"Đúng rồi, đêm qua tiên sinh có nghe thấy động tĩnh gì không?"
"Có chuột sao?"
"Thật sao?"
"Tại hạ chỉ nghe thấy tiếng động của chuột."
"Chuyện này cũng là lạ..."
Chủ tiệm gãi gãi đầu, cảm giác rất kỳ quái.
Càng lớn tuổi, giấc ngủ càng nông, đêm qua khi trời gần sáng hình như mơ hồ nghe được tiếng ai đó nói chuyện, cái gì mà tiên, cái gì mà thần, cẩn thận lắng nghe nhưng không nghe rõ, đến khi mở mắt ra thì lại không có nữa, lúc ẩn lúc hiện.
Đến giờ nghĩ lại, có lẽ đó chỉ là giấc mơ.
Đôi lúc giữa thực và mơ cũng khó có thể phân biệt được.
"Tiên sinh đi cẩn thận."
"Được."
"Đợi ngài buổi trưa về..."
"Được."
Đạo sĩ đó đi xa dần.
Con mèo kia vẫn như cũ theo sau lưng.
Chủ tiệm tiếp tục dùng tay trái đấm vào lưng, nhưng hắn nheo mắt lại, cảm thấy giọng nói đêm qua rất quen thuộc. Một trong số giọng nói đó thật giống với giọng của vị tiên sinh này.
Có một vị khách bước vào quán.
"Sớm thế khách quan."
"Chủ tiệm, chào buổi sáng.
"Ăn chút gì không?"
"Một bát bánh canh."
"Có liền!"
"Chủ tiệm tối qua có nghe thấy gì không?"
"..."...
Mấy ngày nữa lại qua đi.
Chủ quán mỗi ngày đều có mặt tại đại đường, tiếp đón chào hỏi khách và để ý đến việc khách khứa ra vào.
Không biết giọng nói mà hắn ta nghe được lúc nửa đêm có phải là trùng hợp hay không, nhưng mấy ngày nay hắn chỉ để tâm tới chuyện vị tiên sinh kia nhờ hắn mời Lý đại nhân đến, khuyên ông ta hướng thiện.
Mấy ngày trở lại đây mọi chuyện diễn ra hết sức bình thường, không có gì đặc biệt.
Vị tiên sinh đó thỉnh thoảng đi ra ngoài, đôi khi thì vào buổi chiều, đôi khi lại vào buổi sáng và thỉnh thoảng lại vào buổi tối. Hôm qua anh ta nói mệt và đã ở trong quán trọ cả ngày.
Có lúc anh ta gọi đồ ăn ở quán trọ, có lúc lại ra ngoài ăn. Anh ta chưa bao giờ keo kiệt khi gọi đồ ăn ở nhà trọ, chủ quán hầu như ngày nào cũng ra ngoài mua thịt cho anh ta. Vị tiên sinh trẻ tuổi cũng nói rằng anh ta men theo đường cũ từ Hủ Châu mà đến đây, có đến hàng trăm món ăn ngon trên đường đi nhưng hầu như không thể ăn được, vậy nên đến được trấn này, anh ta muốn đối đãi tốt với bản thân một chút.
Vị tiên sinh ấy rất quý con mèo, ngày nào cũng mua cho nó chút cá để ăn.
Quần áo ở sân sau đã được phơi khô, hôm qua anh ta liền nhận lại, ngày trước chủ quán có nói mất rồi sẽ không bồi thường, chỉ là sợ rằng mọi người nếu có mất thật hay mất giả thì cũng đều tìm đến hắn để bồi thường, chứ thực ra bình thường thì làm gì có chuyện mất y phục được.
Sáng nay, vị tiên sinh ấy lại ra ngoài, đi lấy bộ quần áo mới may trước đó, còn nói với hắn rằng tay nghề của ba chị em họ Tương thực sự rất tốt, rất khéo, có vẻ anh ta rất hài lòng với bộ y phục đó.
Bất kể là đi đâu thì anh ta vẫn mang con mèo đi theo bên mình.
Con mèo này cũng lạ lắm, thế nào mà nó cũng rất muốn đi cùng anh ta.
Nói đến con mèo lại làm hắn lại nghĩ về con ngựa trước đây của mình.
Vị tiên sinh này quả thực có chút bản lĩnh.
Anh ta nói muốn khuyên Lý đại nhân hướng thiện, nhưng chủ quán lại nhất quyết không tin điều ấy. Lòng người quả thực rất phức tạp, nếu có thể dễ dàng thuyết phục họ làm điều tốt như vậy thì với sự xuất hiện của các vị Thần và chư Phật với sức mạnh vô biên thì trên đời này làm gì có kẻ ác tồn tại nữa.
Mấy ngày nay, khi nào vị này ra vào đều thấy trò chuyện cùng với hắn, có lúc anh ta ngồi ở đại đường ăn cơm, hắn liền ngồi bên cạnh, kiếm chủ đề trò chuyện qua lại. Hình như chủ đề nào anh ta cũng thích nghe thì phải. Thỉnh thoảng hắn ta lại hỏi về Lý đại nhân, vị tiên sinh nói rằng anh ta và ông Lý sẽ gặp nhau trong vài ngày tới.
Bây giờ đã là ngày thứ năm rồi, sao ông ta vẫn chưa đến?
Chủ quán xem ra rất mong chờ, nhưng hoàn toàn lại không muốn ôm hy vọng.
"Khách qua đi thong thả..."
Sau khi tiễn một bàn khách khác ra về, chủ quán kiên nhẫn thu dọn bát đĩa trên bàn và lau bàn cẩn thận.
Ánh sáng ở cửa ra vào đột nhiên mờ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận