Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 574: Chuyện Là Như Vậy

Tống Du đã được nhìn qua phong thái của Chu Lôi Công, lúc ấy tuy rằng tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng trực giác cho hắn biết Chu Lôi Công cũng là một người chính trực, cho nên cho dù lúc này biết được đạo sĩ kia ở ngay trong chùa miếu trên núi, biết được đạo quán này bên trong chủ yếu cung phụng Lôi Công, cũng biết được đạo sĩ kia chính là một vị trừ yêu tận gốc, hắn cũng chưa đưa ra quyết định gì, chỉ là lại hỏi Từ Mục:
"Túc hạ xuống đó có chuyện gì không?"
"Ai, thực không giấu diếm."
Từ Mục thở dài:
"Gần đây trong nhà Từ mỗ náo loạn một ít chuyện lạ, bởi vậy muốn đến Lôi Thanh Quan tìm quan chủ xem cho một chút, cầu xin giúp đỡ."
"Đạo quán này rất linh nghiệm sao?"
"Linh nghiệm à... Linh nghiệm thì chưa nói tới, nhưng quan chủ là có đạo hạnh, ngài ấy rất am hiểu việc trừ tà hàng ma ."
Từ Mục nói xong dừng một chút, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, mở rộng một tay ra tỏ ý cân nhắc:
"Chỉ là nếu muốn mời cao nhân ra tay giúp đỡ, thì không thể thiếu cái này."
"Thì ra là thế."
Tống Du dừng một chút, lại cười nói:
"Được gặp túc hạ ở đây, tại hạ thấy cũng được cho là hữu duyên, lại được trò chuyện cùng túc hạ, được nghe túc hạ giải thích nghi hoặc, trong lòng ta vô cùng cảm kích. Vừa hay tại hạ cũng biết chút pháp thuật, cũng am hiểu trừ tà hàng ma, nhưng là chẳng hay gia đình túc hạ đã gặp phải chuyện gì kỳ lạ?'
"Tiên sinh đây cũng biết pháp thuật?"
"Ta cũng có chút hiểu biết."
Tống Du biết hắn hoài nghi, vì thế nói tiếp:
"Nếu vừa hay ta có thể giúp được túc hạ thoát khỏi phiền muộn, cũng sẽ giúp túc hạ tiết kiệm được chút tiền hương khói cung phụng. Nếu không giúp được, vậy chính là tại hạ học nghệ không tinh, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với túc hạ. Đến lúc ấy, mời túc hạ vẫn lên núi tìm Quan Chủ Lôi Thanh Quan."
Từ Mục nghe vậy, trong lòng đã bớt chút hoài nghi.
Hắn suy nghĩ một chút rồi mới nói:
"Kỳ thật cũng không tính là chuyện lớn gì cả. Chỉ là mẹ già trong nhà Từ mỗ gần đây, cũng không biết là trúng tà gì, thường hay ở nhà nói chuyện với... những người mà ta không thấy được."
Từ Mục nói tới đây thanh âm nhỏ một chút, như là không muốn nói đến chuyện quỷ thần, cũng tránh đi những từ ngữ nhạy cảm kia.
"Đôi khi bà ấy nói có ai đó đang gọi bà ấy, gọi bà ấy dậy, nhắc bà ấy ăn tối, gọi bà ấy ra ngoài hái đậu Hà Lan, lấy hạt cải, bảo cô bà ấy đi giặt quần áo. Có lúc bà ấy gọi mọi người đi ăn tối, nhưng có lúc lại nằm trên giường, nói rằng có một người đàn ông đứng phía trước nhìn bà. Nhưng tất cả những chuyện bà ấy kể, bọn ta cũng xác nhận rằng trước mặt bà ấy không có ai. Bọn ta có hỏi bà là người đó là ai, thì bà ấy cũng nói, nhưng mỗi lúc lại nói một người khác nhau. Đôi khi nói đó là người cha già của bọn ta, người đã chết nhiều năm trước đó. Có lúc nói là tỷ muội của bà, có lúc lại nói là bà lão khác cùng thôn đã chết, có lúc bà ấy cũng nói không nên lời, nói là người xa lạ không quen biết. Bọn ta nghe xong đều rất sợ hãi..."
"Chuyện là như vậy."
Tống Du nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy không thể đưa ra quyết định hấp tấp:
"Chuyện này tại hạ phải qua xem mới kết luận được."
"Haha đa tạ tiên sinh, nhưng vì Từ mỗ đã tới đây rồi, tiền tài cũng đều gom đủ mang theo, vẫn là muốn lên núi một chuyến, chỉ mong có thể giải trừ ưu phiền trong gia đình sớm một chút, tiên sinh cũng sẽ không phải vất vả lặn lội đi xa."
"Túc hạ quả là một người con có hiếu."
"Haha tục ngữ nói rất đúng, bách thiện hiếu vi tiên, huống chi Từ mỗ khi còn bé nhà nghèo, tuổi yếu thất di, mẫu thân ngậm đắng nuốt cay đem chúng ta nuôi lớn, cực khổ, ta sao dám bất hiếu."
Tống Du gật gật đầu, cũng không nhiều lời.
Vì thế cùng Từ Mục kết bạn đồng hành, cùng đến cửa đạo quán trên núi.
Đạo quán không lớn không nhỏ, cửa gỗ đươc sơn đỏ.
"Cốc cốc..."
Từ Mục đi lên phía trước gõ cửa.
Bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Tam Hoa nương nương dĩ nhiên hiểu được ngày đó đào mộ đạo nhân là kẻ thù của mình, cũng hiểu được hôm nay là tới tìm đạo nhân kia, mặc dù bởi vì thái độ nói chuyện của đạo sĩ cùng người qua đường mà cảm thấy mê hoặc, nhưng cũng không trở ngại cảnh giác cùng quyết tâm bảo vệ đạo sĩ nhà mình của cô, lúc này đã sớm vận sức chờ hành động.
Tay cầm kiếm của kiếm khách cũng duỗi về phía trước.
"Cót két..."
Người mở cửa là một tiểu đạo sĩ.
"?"
Tam Hoa nghiêng đầu, sững sờ nhìn hắn.
Kiếm khách cũng nhíu mày, không dễ dàng động thủ.
Tiểu đạo sĩ bộ dáng mười mấy tuổi, mở cửa nhìn, không khỏi thắc mắc cất tiếng hỏi:
"Mấy vị đến đây muốn tìm ai?"
"Tiểu nhân họ Từ tên Mục, mẫu thân ta hình như bị trúng tà, muốn mời quan chủ giải nỗi lo của mẫu thân ta."
Từ Mục cung kính trả lời.
"Ồ..."
Tiểu đạo sĩ gật gật đầu, lại nhìn về phía Tống Du:
"Vậy vị đạo trưởng này tìm ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận