Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 590: Cột Mốc Biên Giới

Lúc giữa buổi chiều, đã nhìn thấy cột mốc biên giới.
Thong thả đi tới hoàng hôn.
Con đường vẫn thẳng tắp như cũ, sườn núi bằng phẳng, mấy bóng người cộng thêm bóng của cây khô bên cạnh đều bị ánh hoàng hôn bên trái kéo dài ra.
Trước mặt cuối cùng cũng đã có người.
"Loảng xoảng..."
Đó là một lão trượng lưng gù, đang kéo một chiếc xe ba gác gần như muốn vỡ ra thành nhiều mảnh, đang chậm rãi đi tới men theo quan đạo.
Nếu như không có đoàn người Tống Du, dưới ánh mặt trời ngả về phía tây, cũng chỉ có một mình hắn đi lại trên đường.
Con đường xóc nảy, xe ba gác lung lay, tạo thành tiếng vang.
Tống Du và kiếm khách vội vàng dắt ngựa sang một bên, cả hai người đều nhìn lão giả đang kéo xe, mèo Tam Hoa cũng duỗi cổ ra, nhìn chằm chằm lão giả không chớp mắt.
"Lão trượng."
Tống Du lên tiếng gọi hắn lại.
"Hả?"
Lão giả dừng bước, xoay đầu lại, hai con mắt đục ngầu nhìn lại hắn.
Thấy Tống Du mặc đạo bào, gương mặt tươi cười, hắn lại nhìn sang kiếm khách ở bên cạnh, kiếm khách hơi nghiêng người né tránh, bày tỏ thiện ý, lão giả thu hồi tầm mắt, nhìn sang Tống Du lần nữa, lúc này mới hỏi.
"Có chuyện gì?"
"Không biết tới huyện Mặc Lan còn bao xa?"
"Mọi người tới từ đâu? Định đi đâu?"
"Nhóm người tại hạ tới từ Trường Kinh, muốn đi về phía bắc, đi tới biên giới."
Tống Du thành thực đáp trả.
"Muốn đi vào thành?"
"Đúng vậy."
"Vẫn còn mười mấy dặm, hôm nay không tới kịp..."
Giọng nói của lão giả khàn đặc, kéo dài âm cuối cùng ra.
"Mười mấy dặm."
"Haiz! Mười mấy dặm!"
"Vậy gần đây có nơi nào có thể ngủ nhờ chăng?"
"Không thể tuỳ ý ở lại lung tung."
Lão giả lại quan sát bọn họ lần nữa, lên tiếng nhắc nhở.
"Nếu buổi tối ngủ ở ven đường trên núi, cẩn thận bị yêu quái ăn thịt..."
"Ngủ ở nơi hoang dã ngoài trời sẽ bị yêu quái ăn thịt ư?"
Tống Du hỏi.
"Không lẽ ở đây có nhiều yêu quái như vậy à?"
"Cái này ai mà nói rõ được..."
"Thì ra là như vậy."
Xem ra cũng không chắc chắn sẽ bị ăn thịt.
"Men theo con đường này đi thẳng lên phía trước chớ rẽ sang hướng khác, đi chừng 20 dặm sẽ có một ngôi miếu, có thể ngủ lại ở trong miếu."
"Không biết đó là miếu gì?"
"Thờ phụng Lôi Công và Liễu Tiên."
"Lôi Công à..."
Tống Du nhếch miệng hỏi tiếp.
"Thế nhưng Liễu Tiên là vị thần tiên nào?"
"Liễu Tiên rất lợi hại."
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Ngươi tới đó rồi sẽ biết, mặt trời đã xuống núi, ta cũng không dám nói chuyện với các ngươi nữa, nếu các ngươi muốn đi thì đi mau lên, phải cưỡi ngựa chạy đi mới được."
"Vậy xin đa tạ lão trượng."
"..."
Lão giả phất tay, kéo xe ba gác rời đi.
Ánh tịch dương kéo dài chiếc bóng của hắn.
Thấy người đã đi xa, Tống Du bèn thu hồi tầm mắt, lại quan sát mặt đất xung quanh, tiếp tục đi lên phía trước.
Tiếng vó ngựa vang lên, không nhanh không chậm.
"Năm nay khô cằn quá."
Kiếm khách đi bên cạnh hắn, đi song song với hắn.
"Địa thế của Hoà Châu bằng phẳng, mặc dù đất đai không quá phì nhiêu, nhưng cũng có thể coi như đất tốt. Trước đây, nơi này cũng là một trong những kho lúa của Đại Yến ta, nhưng nghe nói năm ngoái Hoà Châu mưa rất ít, mặc dù năm nay đã ổn hơn phần nào, nhưng vẫn không bằng những năm trước."
"Bách tính phải chịu khỏi rồi."
"Ông trời không chịu đổ mưa, còn có cách nào nữa?"
"Đúng vậy."
"Hoà Châu cũng coi như tốt rồi, nghe nói Đan Châu ở phía Tây Bắc, có một vài nơi cả năm đều không đổ mưa, một ngọn cỏ cũng không mọc nổi."
"Đan Châu..."
Tống Du thở dài một hơi, âm thầm lắc đầu.
Hoàng hôn ngày càng gần sát đỉnh núi bên trái, ánh sáng cũng nhanh chóng trở nên tối tăm, cả thế giới đều đổi từ màu vàng kim thành màu đỏ vàng, mấy bóng người trên con đường trong núi dường như cũng bị kéo dài đến dưới chân núi ở bên phải.
Quãng đường 20 dặm này đều bằng phẳng, nếu như cưỡi ngựa phi nhanh, có lẽ chưa đầy một khắc đã có thể tới nơi, tuy nhiên tốc độ của đoàn người vẫn giống như lúc ban ngày. Trông thấy mặt trời đã dần dần khuất sau chân núi, ánh sáng khắp trời đất cũng nhanh chóng cũng nhanh chóng bị cản lại, trong chớp mắt chỉ còn lại vài tia nắng. Lúc này, bọn họ cũng chỉ mới đi được vài dặm mà thôi.
Trời đất đã trở nên tối tăm, những vì sao trên bầu trời dần dần xuất hiện.
Mèo Tam Hoa rất thích bóng tối, nó cũng thích vùng đất hoang vu mênh mông bất tận, nơi nơi đều là chuột này. Không biết nó đã biến thành hình người từ lúc nào, tay cầm lồng đèn hình con ngựa nhỏ của nó, đi theo sau lưng Tống Du.
Chiếc lồng đèn này là ánh sáng duy nhất trên mặt đất.
Tống Du dường như nghe thấy nó đang nhai rột rột thứ gì đó, hình như vừa đi vừa ăn vặt, nhưng hắn không quay đầu lại xem.
Ngược lại, lòng tò mò của kiếm khách rất nặng, hắn ngoảnh đầu lại nhìn nó, tiểu nữ đồng phóng khoáng mới hắn ăn thịt cùng mình, trong lòng hắn cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy đây là biểu hiện của việc Tam Hoa nương nương đã tiếp nhận hắn. Hắn đang định đồng ý, chợt nghĩ nghĩ lúc này tiên sinh cũng không ăn, huống chi thịt này còn là thịt sống, bèn uyển chuyển từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận