Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 365: Can Dự Vào Chuyện Giang Hồ

"Vậy sao được?"
Ngô nữ hiệp dừng một chút rồi nói tiếp:
"Ngươi và ta đã cùng bắt quỷ trừ yêu đã hai lần, có thể xem như một nhóm, lần này gặp được cơ hội, ta làm sao có thể độc chiếm số tiền này?"
"Thì ra là thế."
Tống Du nghĩ ngợi một lúc, lộ ra ý cười, lập tức hỏi lại:
"Vậy khi nào chúng ta xuất phát đây?"
"Con thủy quái kia bình thường buổi tối sẽ hại người, nói đó cách trong thành cũng không xa, nếu như đêm nay ngươi không có việc gì, vậy chúng ta ăn xong bữa này rồi đến đó là vừa."
"Vậy theo lời cô vậy."
Tống Du không nói nhiều, đồng ý ngay.
Họ ăn xong bữa thịt dê, trong lòng vô cùng thoải mái.
Rõ ràng là họ đều dùng tay cầm lấy ăn, nhưng trên tay tuyệt nhiên không hề có mùi tanh của thịt, chỉ phảng phất mùi thịt cùng sữa.
Hai người rửa tay rồi lập tức xuất phát. .
Lúc họ ra khỏi thành thì trời đã tối.
Nữ hiệp vừa dắt ngựa ra ngoài chạy một vòng, đạo sĩ thì xử gậy trúc, Tam Hoa đi bên cạnh, men dọc theo đường đất vàng chậm rãi mà đi.
Trường Kinh có một con sông, tên là Ngọc Đới Hà, bắt nguồn từ phía đông mà đến, chảy xuyên qua Trường Kinh, chảy về phía tây nam. Bởi vì nước sông quanh năm xanh biếc, uốn lượn như một dải ngọc, được đặt tên là sông Ngọc Đới. Lại nói tiếp, các nơi trong cả nước gọi là sông Ngọc Đới Hà, sông Ngọc Khúc e rằng không ít.
Bên bờ sông Ngọc Đới có rất nhiều thôn xóm, điểm đến lần này chính là một mảnh thôn trang bên cạnh lưu vực xảy ra náo loạn bởi thủy quái,
Nghe kể rằng có người buổi tối giặt quần áo bị mê hoặc, đi vào trong nước, lại có người buổi tối đi thuyền liền rơi xuống nước. Còn có những người khác không rõ thân phận, đại khái là người giang hồ, ban đêm ra bờ sông tắm rửa hoặc đi lại, không biết là làm sao rơi xuống nước, lúc nhìn thấy đã là tử thi.
Cũng có người bị mê hoặc, nhưng vẫn chưa mắc mưu, còn có người bị nó nắm chân kéo xuống nước, nhưng giãy giụa mạnh nên thoát, người sống sót báo lên quan phủ, quan phủ mới biết là thủy quái gây án.
"Phía trước chính là thôn Vương gia, là thôn nằm phía dưới đoạn sông này."
Sắc trời dần tối, Ngô nữ hiệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua,
"Đêm nay trăng sáng quá, vừa hay đủ để chúng ta thấy rõ đường."
"Tiết trời sắp vào hè rồi, buổi tối trời cũng không còn lạnh nữa."
Khó trách nhiều người chết đuối như vậy, sợ là họ đều xuống sông tắm rửa hoặc bơi lội.
"Nữ hiệp có biết trong thành từng có hổ không?"
"Hổ ư?"
Ngô nữ hiệp lại đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn hắn:
"Sao đột nhiên ngươi nhắc tới hổ?"
"Chỉ là ta nghĩ đến thì hỏi thôi."
"Làm sao mà ngươi nghĩ có hổ được?"
"Sáng sớm hôm nay, Tam Hoa nương nương nói với ta, nói nương nương lúc trước ở Đông thành thay người bắt chuột, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, ra cửa nhìn, là hai con hổ khổng lồ."
Tống Du nhìn vị nữ hiệp này, hắn nhìn vẻ mặt của nàng nhận ra có điều gì đó không hợp lý, liền hỏi,
"Nữ hiệp có biết chuyện này không?"
"Ta chưa bao giờ nhìn thấy một con hổ trong thành cả."
Ngô nữ hiệp dắt ngựa đi về phía trước, ánh mắt lóe lên, nói tiếp:
"Nhưng vị tiền bối kia của ta, chính là bạn tốt của sư phụ ta, vị trước kia ở phòng của ngươi, chính là bị hổ xé xác cắn chết. Ta có cởi sạch y phục của hắn, nhìn sâu vào vết thương trên người hắn, lỗ trên đùi sâu đến mức một ngón tay, vết xước trên người cũng rất lớn, không nhiều loại động vật có thể tạo thành vết thương lớn như vậy.
"Đó là chuyện từ mấy tháng trước phải không?"
"Đúng vậy."
"Nghe nữ hiệp nói qua, vị kia hình như cũng có can dự vào một vài chuyện giang hồ?"
Ngô nữ hiệp nói,
"Giang hồ đồn đại, có loại bảo vật gì, nói giá trị đâu chỉ thiên kim vạn kim, hắn lăn lộn ở Trường Kinh lâu, cũng thu về khá nhiều tin tức. Khi nhận được tin hắn liền muốn đi tranh đoạt, đổi lấy tiền để hưởng phú quý an hưởng tuổi già, kết quả lúc ta nhìn thấy hắn, thì hắn đã là một cỗ thi thể."
"Trong thành không nên có hổ."
"Ai nói không phải, hơn phân nửa là thủ đoạn của kỳ nhân giang hồ."
Ngô nữ hiệp lắc đầu,
"Chuyện giang hồ, chỉ cần không trộn lẫn vật vàng trắng, mọi người liền chú ý, một khi liên quan đến tiền... Hừ, ta còn nói hắn có ân với ta, chờ ta lăn lộn, về sau còn chăm sóc hắn, xem ra hắn không quá tin tưởng ở ta.
"Nữ hiệp quả là người trọng tình nghĩa."
"Không phải ta trọng tình nghĩa, luật ở giang hồ là vậy, người ta chiếu cố ngươi, ân tình tự nhiên là phải trả, nếu không trả, cũng sẽ không có cách nào lăn lộn trên giang hồ."
"Vậy nữ hiệp định sẽ báo thù cho hắn sao?"
Ngô nữ hiệp cười khẽ một tiếng, lập tức lắc đầu nói,
"Nếu là người khác tìm tới cửa để giết hắn ta, ta đây còn phải suy nghĩ một chút, nhưng chính hắn còn muốn đi ra ngoài đoạt bảo, cùng người tranh đấu đánh giết, tài nghệ không bằng người chết, lại lấy đâu ra thù gì?"
"Thì ra là thế."
Tống Du cảm thấy khá thú vị.
Vị nữ hiệp này nói chuyện rất thú vị, nàng thích dùng một ít ngữ khí , nhìn như ngả ngớn, kỳ thật không phải, có đôi khi, đó chính là nội tâm của nàng biểu lộ ra ngoài. Người giang hồ không giỏi biểu đạt, đành phải như thế.
Dần dần họ nghe thấy tiếng thác nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận