Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 307: Một Người Một Mèo

Triều đại chiến tranh, không biết bao nhiêu tướng sĩ đã từng ngã ở chỗ này, ngã xuống vách đá, nơi này nhuộm màu máu tươi, chôn vô số xương trên đất, lại nở ra những bông hoa xinh đẹp như vậy.
Một cái hành lang dài từ chân núi đến sườn núi, lại từ một chỗ khác xuống.
Bên đường có người ngắm hoa, có người ngâm thơ, có người vẽ tranh, có người uống rượu, có người nói chuyện phiếm, cũng có người xách ba lô, nấu chín thức ăn, ở trong núi từ trên xuống dưới không ngại vất vả, nhiều người cùng rảnh rỗi.
Người cũng tới này, yêu cũng tới này.
Có miêu yêu tới trêu chọc Tam Hoa Miêu.
Có đạo nhân mời đạo nhân uống rượu.
Còn có người ngăn hắn lại muốn xem bói.
Tam Hoa Miêu thật sự quá mệt, vừa đi vừa ngáp, lảo đảo lắc lư, nhưng lại muốn tỏ ra mạnh mẽ. . . .
Trong đình ở nơi nào đó trên sườn núi, có người đang định vẽ tranh.
Một cô gái cầm bút đeo khăn che mặt, khăn che mặt vừa có tác dụng chống nắng, đi ra ngoài rất nhiều thiên kim nhà giàu làm vậy, bên cạnh có một thị nữ tùy tùng, trên bàn đá trong đình bày giấy vẽ, nghiên mực và thuốc màu đều đã chuẩn bị xong, vốn định vẽ cảnh gần trước mắt, cột đình ngói diêm, lộ ra một cây Hạnh hoa, cũng coi là đẹp, nhưng lơ đãng liếc một cái, nhưng lại nhìn thấy phía bên kia.
Một đạo nhân trẻ tuổi, một con Tam Hoa Miêu.
Trên cổ Tam Hoa Miêu có một sợi dây màu đỏ, treo một món trang sức hình cá gỗ, nhìn rất lanh lợi.
Đạo nhân đi chậm rãi, có vẻ là để chiều theo chú mèo kia, mèo con thì giống như là chưa có tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, ngã hết lần này tới lần khác, bước một bước đung đưa ba bước, còn ngáp, nhưng vẫn còn theo sát đạo nhân.
Đạo nhân đi thì nó đi, đạo nhân dừng lại nhìn hoa, nó cũng muốn ngồi xuống, ngửa đầu nhìn theo.
Một người một con mèo đi ngang qua đi, đi xa xa.
Không biết đạo nhân dừng lại nói gì với nó.
Có lẽ là khuyên nó nghỉ ngơi một chút.
Vì vậy một người một con mèo cũng không quan trọng, ngồi xuống thềm đá trên núi, đúng lúc ngồi lộ ra một cành hạnh hoa, đưa lưng về phía căn đình này, khoảng cách cũng không gần.
Cô gái nhìn từ đây, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
Đạo nhân mặc chiếc áo bào đã rất cũ kỹ, nhưng đồ cũ là món đồ hợp nhất với đạo nhân, mặc là tự nhiên nhất. Tam Hoa Miêu bên cạnh ngồi nghiêm túc, cái đuôi vòng qua chân, vốn là có chút khoảng cách với đạo nhân, nhưng vì buồn ngủ nên không nhịn được mà ngã xuống bên cạnh đạo sĩ, cả người nghiêng ngả.
Có gió thổi tới, cánh hoa rơi xuống.
Mèo nhỏ bị ong mật hấp dẫn, một chốc lại ngửa đầu nhìn chằm chằm cánh hoa trên trời bay xuống, một chốc lại cọ đầu vào người đạo nhân.
Người khác nhìn thấy, chỉ cảm thấy tự nhiên hài hòa.
Cô gái cầm bút cũng trầm mặc một chút.
Trong lòng thán phục. ...
"Tiên sinh, thềm đá lạnh lắm, sao không tới ngồi chung?"
"Đa tạ túc hạ, tại hạ ăn xong bánh sẽ đi."
"Nơi này có rượu có thịt, tới đây uống rượu tâm sự, chẳng phải sung sướng hơn so với ăn bánh?"
"Không dám làm phiền."
"Vậy cũng mời tới ăn thử đùi gà!"
"Vậy đa tạ túc hạ..."
Ăn bánh của tối hôm qua, uống nước suối, không tính là có nhiều mùi vị, nhưng cũng tự tại.
Vị thư sinh ngồi xa có lòng tốt, muốn cùng đạo nhân kết thiện duyên, cố ý giật phần chân gà đưa cho hắn, đạo nhân lần này không từ chối, cung kính nói cảm ơn rồi nhận lấy, nhưng chỉ cắn một cái, phần còn lại xé ra cho mèo nhỏ ăn.
Tam Hoa Miêu ăn hai miếng, ngẩng đầu nhìn hắn, nói nhỏ chỉ có hai người có thể nghe:
"Ngươi ăn gì?"
"Bánh tối hôm qua."
"Cho ta nếm một chút."
"..."
Tống Du cũng xé một miếng bánh cho nó.
Tam Hoa Miêu tóp tép ăn.
Tam Hoa Nương Nương nói, mèo không ăn trái cây, đương nhiên mèo cũng không ăn bánh, nhưng một chặng đường bầu bạn, ăn trái cây, ăn cả bánh.
Nhưng từ khi nào thì nàng chủ động muốn ăn thức ăn của người nhỉ?
Lần đầu tiên hình như là lúc ở Cạnh Châu.
Từ Phù Vân Quan ra không xa, Tống Du ngừng ở ven đường, lấy hạt sen và bánh mua ven đường mà Bắc Sơn đạo nhân chuẩn bị cho hắn ra, Tam Hoa Miêu lại gần, ngửa đầu nhìn hắn, bảo hắn rằng nó cũng muốn thử một chút, sau đó thì dù là Tống Du ăn cháo loãng cũng được bánh cũng được, chỉ cần không phải nó mới ăn xong chuột, hoặc định đi bắt chuột, cũng sẽ ăn một chút.
"Ăn ngon không?"
"Không biết..."
"Ăn xong xuống núi thôi, hoa cũng đã xem xong rồi, đường xuống núi Tam Hoa Miêu không cần đi theo ta đâu."
Tống Du nói:
"Rồi mời Tam Hoa Miêu ở trong túi ngủ một giấc, nếu như buổi tối Tam Hoa Miêu tinh thần tốt thì sang Chu thị bắt chuột, tinh thần không tốt cũng được đi, dù sao chúng ta đã nghỉ vài ngày rồi, trễ mấy ngày cũng không sao."
"Được."
Không bao lâu, một người một con mèo đứng dậy.
Mèo nhỏ chui vào túi, đạo nhân thì chắp tay tạm biệt với những người đứng cách đó không ra, đi xuống dưới núi.
Lúc này dường như có cảm giác, quay đầu nhìn lại...
Sau lưng một gian đình, trong đình có vài người đứng, có người đang vẽ tranh, có người đang xem vẽ, có người đang nhìn người vẽ tranh, cũng có người nhìn hướng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận