Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 804: Chim Én

Bỗng nhiên chim én ở phía sau hô lên một tiếng...
"Mau nhìn đi!"
Mèo Tam Hoa nghe vậy, lập tức xoay đầu lại.
Một vòng ánh sáng màu lam phản chiếu trong ánh mắt nó.
Đạo sĩ dừng bước, quay đầu nhìn xem...
Bầu trời đêm vẫn thanh tĩnh như cũ, ánh sao rợp trời, nhưng bên dưới ánh sao rợp trời đó lại có thêm một luồng sáng giống màu xanh biển cũng giống màu xanh da trời, giống như một con thần điểu đang bay từ Nam tới Bắc.
Thần điểu có chiếc cổ thon dài, trên đầu có lông mao tổ điểm, thần thái trong trẻo, lạnh lùng mà cao quý, dáng người ưu nhã, tựa như được hình thành từ ánh sáng, ánh sáng này bao phủ toàn bộ ánh sao trên dải ngân hà. Chỉ thấy nó nhẹ nhàng giương cánh lên, vươn dài lông đuôi phía sau ra, bay từ phía xa tới, vô cùng to lớn. Lúc bay tới phía trên đầu nhóm người, nó dường nó chiếm hết hơn nửa bầu trời, trong lúc hốt hoảng, chợt thấy cảnh này như đang ở trong mơ.
Tống Du ngẩng cao đầu lên, ngạc nhiên nhìn nó.
Đó là linh vận của trời đất, tạo vật của tự nhiên, là sự rung động của thị giác, cũng là sự kích động của nội tâm. Nó đã lấy đi oan hồn oán khí trên mảnh đất này, lại mang tới điềm lành cho thế giới này.
Tống Du dường như nghe thấy giọng nói của nó.
Trong veo, biến ảo khôn lường, quanh quẩn ở chốn xa xăm.
Hắn lại thấy nó vẫy từng hạt bụi ánh sáng xuống màn đêm, như mộng như ảo.
Mèo Tam Hoa nhìn mà sững sờ từ lâu.
Chim én cũng ngây người, quên cả vỗ cánh, khiến nó rơi xuống mặt đất, nó ngẩng cao đầu lên xem, trong mắt nó cũng chỉ có hình bóng thần điểu giữa màn đem.
Thần điểu dần dần đi xa.
Giống như trong truyền thuyết, nó đậu trên cây ngô đồng to nhất ở chính giữa, cái cây khổng lồ vừa đủ để nó làm tổ.
Nó đậu ở trên cây, giống như chỉ là một con chim bình thường, lười biếng rỉa lông, sau đó nó cúi đầu xuống, ánh mắt nó dường như có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây ngô đồng ngăn trở đối mặt với đạo sĩ ở phía ngoài xa.
Đạo sĩ đứng im không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu nhìn ra xa xa đối mắt với nó, không có ý định đuổi theo lên phía trước.
Con mèo và chim én cũng không nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu, thần điều đã nghỉ ngơi đủ, nó lại dương cánh bay đi, biến mất giữa bầu trời phương Bắc, chỉ để lại một luồng sáng màu lam che phủ bầu trời, như những sợi lụa mỏng trong màn đem.
"Meo..."
Con mèo và chim én cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, trong mắt vẫn còn rung động, ngoảnh đầu nhìn sang đạo sĩ.
Đạo sĩ vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Rất lâu sau đó, hắn mới để lộ ý cười, thở dài một hơi, tiếp tục cất bước.
"Đi thôi."
"Chúng ta còn đi tìm cái cây kia nữa không?"
"Không đi nữa."
"Ồ?"
Con mèo nghi ngờ nghiêng đầu nhìn chằm chằm đạo sĩ.
Chim én cũng lặng lẽ nhìn sang đạo sĩ.
Mặc dù nó không biết tiên sinh và con sáo kia có quan hệ gì, bức thư do con chim sáo kia gửi tới viết những gì, nhưng hắn có thể nhìn ra được, từ sau khi con sáo đưa thư kia rời đi, tâm trạng của tiên sinh rõ ràng trở nên trầm xuống và mất mác. Đương nhiên nó cũng không biết tiên sinh đã nhìn thấy điều gì trên người thần điểu kia hay có cảm xúc gì, nhưng nó cũng nhìn ra được, từ sau khi thần điểu rời đi, tiên sinh cũng đã mở lòng hơn nhiều.
Tiếng vó ngựa thình thịch, tiếng chuông leng keng.
Đám người tiếp tục đi lại trong Thanh Đồng Lâm ngô đồng phủ rợp trời, vẫn nhỏ bé như những con kiến, trời đã sắp sáng, có thể gặp gỡ thần điểu quả thực là duyên phận khó mà có được, đẹp tới mức như một giấc mơ.
Đi lại giữa thế gian, gặp gỡ từng người, há chẳng phải chính là như vậy. ...
Mặc dù chuyến đi tới Thanh Đồng Lâm lần này phải bôn ba ngàn dặm, tốn rất nhiều thời gian, cũng vô cùng khó khăn, chẳng qua cũng chỉ vì gặp mặt thần điểu một lần mà thôi.
Bây giờ đã gặp được, đương nhiên cũng biết đủ.
Mặc dù không hề nói chuyện với nó, cũng không nhận được bất cứ thứ gì về mặt vật chất từ trên người nó, tuy nhiên Tống Du cũng đã có được thứ mình muốn.
Nếu như sau này có ai đó hỏi hắn giống như Tam Hoa nương nương rằng thần điểu ở Thanh Đồng Lâm ngoài phương Bắc có dáng vẻ ra sao, Tống Du có thể rất bình tĩnh miêu tả cho đối phương phong thái của thần điểu.
Như vậy là đã đủ.
Huống chi hắn còn thu hoạch được mấy phần mở lòng.
Thế là hắn lại tiếp tục đi về hướng Đông.
Từ phía Đông đến phía Tây Việt Châu dài hơn ngàn dặm, tuy nhiên lúc hắn tới Thanh Đồng Lâm, hắn đã đi từ phía Tây qua được mấy trăm dặm, nghe nói chiều rộng của Thanh Đồng Lâm từ Đông sang Tây cũng phải mấy trăm dặm, vì vậy sau khi ra khỏi đó, có lẽ không còn bao xa nữa là có thể đi khỏi biên giới Việt Châu, tiến vào địa giới Triệu Châu, vừa hay, núi Thiên Trụ cũng cách nơi này không xa.
Trời rất nhanh đã sáng.
Hắn vốn cho rằng trời sẽ tiếp tục trong trẻo, không bị mây mù chướng khí cản trở, nhưng lúc trời sáng, bỗng có một cơn gió không biết tới từ đâu, gió thổi cả chướng khí bay tới.
Toàn bộ Thanh Đồng Lâm lập tức trở về dáng vẻ như trước ngày hôm qua...
Bạn cần đăng nhập để bình luận