Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 567: Lai Lịch

Đạo sĩ đào mộ khẽ nheo mắt lại...
Đừng cho rằng chúng chỉ những con côn trùng nhỏ được biến ra, thực ra chỉ cần chúng đốt trúng ngươi, truyền chất độc vào, cho dù cơ thể của ngươi có cường tráng bao nhiêu, đều sẽ cảm nhận được sự đau đớn khó mà nhịn được, chưa tới vài hơi thở, ngươi sẽ mất đi năng lực phản kháng, cho dù có chạy thoát được, trong vòng một ngày toàn bộ cơ thể ngươi cũng sẽ thối rữa mà chết. Khuyết điểm duy nhất chính là côn trùng bay khá chậm, vào ban ngày, người giang hồ có thể dễ dàng tránh né hoặc ngăn chúng lại.
Tuy nhiên bây giờ đang là ban đêm, rất thích hợp để sử dụng chiêu này.
Tuy nhiên, vào ban đêm, mèo Tam Hoa vẫn có thể nhìn rõ mọi vật.
Dưới ánh sao, đôi mắt nó sáng như ban ngày.
"Meo?"
Chỉ thấy trong chớp mắt, mèo Tam Hoa tát một cái vào con quạ đen dưới người nó, đánh cho nó ngất xỉu, sau đó nó quyết đoán bỏ qua con quạ đen, bước lên trước vài bước, nhảy lên cao, một cái chân duỗi ra, đập chết hai con côn trùng trước mặt.
Kiếm khách dường như cũng đồng thời bước ra, hắn đứng ở phía trước đạo sĩ, rút kiếm ra khỏi võ, với bản lĩnh của mình, hắn không cần nhìn thấy, chỉ dựa vào những âm thanh rất nhỏ trong không trung, múa vài đường kiếm liền chém rớt mấy con côn trùng.
Tất cả côn trùng rơi xuống đất đều biến thành cỏ khô vụn nát.
Mèo Tam Hoa cũng rơi xuống đất, nó ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy vẫn còn rất nhiều côn trùng đang bay tới, nó ngoảnh đầu nhìn đạo sĩ ở sau lưng một cái, sau đó nó không chút do dự há miệng thổi một cái.
"Hô..."
Một ngọn lửa bùng lên chiếu sáng cả khoảng núi rừng.
Hỏa hành chi pháp của Tam Hoa nương nương tiến bộ không chậm, tất cả lửa mà nó phun ra dường như đều có linh tính. Đám côn trùng này lại do cỏ khô biến thành, sao mà chịu nổi bị đốt, trong chớp mắt chúng đã bị cháy thành tro. Thậm chí ngọn lửa mang theo sức nóng kinh người kia còn cháy tới trước mặt đạo sĩ đào mộ, khiến cho hắn cảm thấy khắp người đều nóng bừng.
Đạo sĩ đào mộ thấy vậy lập tức sợ hãi, hắn biết đây là một con mèo yêu có đạo hạnh, biết pháp thuật, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
"Đạo hữu quả thật rất có bản lĩnh! Hèn gì lại dám quản chuyện bất bình! Không biết sư môn, truyền thừa ở nơi nào?"
"Tại hạ đã nói lai lịch của mình từ sớm, ngược lại là túc hạ, đến tên tuổi mình còn chưa nói ra, quả thật thất lễ."
"Tục danh của bần đạo họ Lý, ngoài ý muốn có được pháp môn tu hành, nếu như bần đạo cảm thấy hứng thú, bần đạo cũng có thể đưa nó cho đạo hữu xem."
"Tại hạ chỉ là tò mò, không phải có hứng thú."
"Cho dù là tò mò hay là hứng thú, đạo hữu hãy xem như chưa từng nhìn thấy chuyện ngày hôm nay, bần đạo cũng sẽ trả thi thể này về lại quan tài, cũng lấp lại ngôi mộ, đồng thời kể hết cho đạo hữu nghe, thế nào?"
"Trong lòng túc hạ đã có đáp án."
"Đạo hữu!"
Đạo sĩ đào mộ lấp tức nhíu mày.
"Đều là người có đạo hạnh, tu hành không hề dễ dàng, ai nấy đều có thủ đoạn riêng mình, nhận được truyền thừa của riêng mình. Hà tất phải đánh tới sống chết vì chút chuyện nhỏ nhặt này?"
"Ồ?"
Tống Du bắt đầu cảm thấy có hứng thú.
"Túc hạ còn có truyền thừa ư? Không biết ở nơi nào?"
"Điều này không tiện nói."
"Xem là là đang lừa ta."
"Đạo hữu có ý gì?"
"Ngoài chuyện sinh tử ra, tất cả đều là chuyện nhỏ."
"Đạo hữu quá mức kiêu ngạo!"
Ánh mắt đạo sĩ đào mộ cứng lại.
"Vậy thì xem xem đạo hữu ngoài có con yêu miêu có đạo hành này ra, còn có bản lĩnh nào khác nữa."
"Mời túc hạ xuất chiêu."
Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ không cảm thấy hai người này đang đấu pháp một trận không chết không thôi, mà giống như ước định một cuộc giao lưu.
"Hà Hoan Hà Khổ!"
Chỉ nghe đạo sĩ đào mộ hét lớn một tiếng, tay kết thành pháp quyết, lui về sau một bước.
"Giết chết bọn chúng!"
Trong chớp mắt, ánh mắt của hai bóng người sau lưng hắn trở nên mãnh liệt, giống như đã sống dậy, kẻ nào kẻ nấy đều cầm vũ khí của mình lên, đi về phía của Tống Du.
"Thuật người rối?"
"Đạo hữu thật có hiểu biết!"
Đạo sĩ đào mộ hừ lạnh một tiếng, nheo mắt lại.
"Khi còn sống, hai người này đều là cao thủ hàng đầu trên giang hồ, có bản lĩnh chém yêu chém quỷ, sau khi có được chúng, bần đạo đã tỉ mỉ chế tạo chúng thành người rối, mặc dù ít đi đôi chút biến hóa linh hoạt lúc còn sống, nhưng cũng không sợ cái chết, không biết đau đớn, lại còn đao thương bất nhập, thủy hỏa bất dung, đạo hữu phải thật cẩn thận mới được."
Không chờ Tống Du nói chuyện, gương mặt kiếm khách áo xám trở nên lạnh lẽo, cầm kiếm bước ra.
Hai bên đứng cách nhau rất gần, chỉ khoảng vài trượng, thực tế cũng không tới mấy bước, huống chi khi hai bên đối mắt với nhau, đã dùng hết sức lực toàn thân, trong chớp mắt đã tiến tới chạm vào nhau.
"Xoẹt!"
Nam tử cao lớn cầm kiếm chém xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận