Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 992: Nhàm Chán

Một lát sau, chỉ còn lại con ngựa chở bọc hành lý còn đứng dưới chân đồi, còn đạo sĩ thì đã ở bên trong đình nghỉ chân trên đồi.
Chim én cũng đang đậu trên nóc nhà tranh của đình nghỉ chân bỏ hoang rỉa lông.
"Gặp mặt đạo trưởng và Tam Hoa nương nương."
"Và cả chim én An Thanh."
"Trông hai người rất có nhã hứng."
"Khắp nơi đều nhàm chán, bèn lên đây hóng gió, ngắm phong cảnh."
Vãn Giang cô nương trả lời.
"Nhân tiện xem khi nào đạo trưởng trở về."
Thị nữ cười nói.
"..."
Tống Du vẫn không để ý tới lời của thị nữ, hắn đứng trên ngọn đồi nhỏ, đưa tầm mắt ra khắp tòa cổ thành, quan sát cuộc sống giống hệt như 1000 năm trước của người dân ở phía xa xa, đồng thời hỏi.
"Hai người có chờ được người quen biết cũ không?"
"Không."
"Tại sao lại vậy?"
"Có lẽ hắn không ở đây."
Giọng nói dịu dàng của Vãn Giang cô nương vang lên.
"Có lẽ hắn ở đây, nhưng không muốn tới gặp chúng ta."
Thị nữ cười hì hì nói.
"Lòng người dễ đổi, lòng dạ yêu quái lại không dễ dàng thay đổi như vậy, nhưng dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi."
"Hai người có đợi tiếp nữa không?"
"Đợi lâu cũng vô ích."
"Có lý."
Tống Du gật đầu, híp mắt lại.
"Lúc nào hai người sẽ rời đi?"
"Đạo trưởng rời đi lúc nào, chúng ta sẽ rời đi lúc đó."
Vãn Giang cô nương quay đầu lại nói với hắn, từng sợi tóc bị gió thổi bay.
"Chúng ta đã hỏi rồi, có thể đi bằng đường bộ từ đây tới Nghiêu Châu, tuy nhiên đã rất nhiều năm rồi không có người đi, nói không chừng đã không có đường từ lâu, vẫn phải đi bằng đường thủy."
Thị nữ nói.
"Vì thế chúng ta vẫn phải về lại bến thuyền, sau đó đi tới Nghiêu Châu, vẫn phải ngồi chung thuyền một đoạn."
"Thì ra là vậy."
"Nếu đạo trưởng không tin, có thể tự đi hỏi."
"Lúc tại hạ quay về đã hỏi giáo úy, quả thực là vậy."
Tống Du nói.
"Vậy thì tốt rồi. Tu trăm năm mới được ngồi chung thuyền, tu ngàn năm mới được ngủ chung gối, chúng ta cũng coi như tu được 300 năm duyên phận rồi."
Thị nữ cười nói với đạo sĩ.
"Đáng tiếc chưa được ngủ chung gối."
"Không được vô lễ."
Nữ tử quay sang bảo thị nữ im miệng, giọng nói của nàng vẫn dịu dàng, lúc này nàng mới tiếp tục nhìn đạo sĩ, hỏi hắn.
"Tại sao đạo trưởng nhanh như vậy đã đi từ Nghiệp Sơn về rồi? Có tìm được thứ mà mình muốn tìm không?"
"Chúng ta còn cho rằng đạo trưởng sẽ ở lại Nghiệp Sơn thêm một thời gian nữa."
Thị nữ bổ sung.
"Ở lâu cũng vô ích."
Tống Du trả lời bằng câu của hồ yêu lúc nãy.
"Nếu tìm mấy ngày vẫn không tìm được, thì tìm mấy tháng cũng không tìm được."
"Có lý."
Hồ yêu cũng không bởi vì điều này mà có nhiều cảm xúc, nàng cũng chỉ gật đầu giống hắn, biểu cảm tự nhiên, như thể lời của mình không bị hắn bắt chước, nàng hỏi tiếp.
"Đạo trưởng dự định khi nào sẽ rời đi?"
"Ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt sẽ đi."
"Vậy chúng ta đi cùng đạo trưởng."
"Xem ra đạo trưởng đã xác nhận quốc sư không có vấn đề gì."
Thị nữ vẫn cười đùa hớn hở như cũ.
"Lần sau lại tới bái phỏng."
Tống Du nói.
"Đạo trưởng đi du lịch ở phía Nam, theo tuyến đường ban đầu, đáng lẽ sẽ đi từ Phong Châu tới Nghiêu Châu, men theo đường bờ biển đi về phía Đông, đi tới cực Đông, sau đó lại vòng một vòng lên phía Bắc rồi quay ngược lại đúng không?"
Thị nữ nói.
"Tuyến đường này vốn không cần vòng lại Phong Châu, nếu đạo trưởng có ý định về lại Phong Châu, ít nhất cũng phải là chuyện của 3,4 năm sau nữa nhỉ."
"Một năm sau."
"Một năm sau ư? Vậy không phải cần đi vòng lại rất nhiều à?"
"Quỷ khí ở quỷ thành Nghiệp Sơn dày đặc, tỏa ra bên ngoài, ảnh hưởng rất lớn tới nhân gian, tại hạ đã thi pháp phong ấn, nhưng chỉ có tác dụng trong 1 năm."
Tống Du thành khẩn nói.
"Không thể không làm như vậy."
"Lời này lừa quốc sư thì được. Ta còn có thể phong ấn được 1 năm, à, chủ nhân của ta."
Thị nữ không để ý chuyện mình nói nhầm, bèn sửa lời lại.
"Chủ nhân nhà ta còn có thể phong ấn được 1 năm, huống chi đạo trưởng tu hành linh pháp bốn mùa, có lẽ rất tinh thông pháp thuật này."
"..."
"Được rồi..."
Thị nữ cười xán lạn, nói.
"Xem ra đạo trưởng vẫn nghi ngờ quốc sư nặng nề, đến giờ vẫn chưa mất đi, để kiểm tra rõ ràng, du lịch thiên hạ, dù đường có dài vẫn không tiếc cố ý vòng lại một chuyến."
"Đây cũng là một cách hay, cho dù là Quỷ thành Phong Châu hay địa phủ âm gian, đều phải tốn rất nhiều thời gian để hình thành, nếu quốc sư thật sự có âm mưu gì đó, ngẫm lại, ắt sẽ khó hoàn thành được trong thời gian ngắn."
Vãn Giang cô nương cuối cùng cũng nói chuyện.
"Ở lại đây canh giữ cũng chỉ lãng phí thời gian, không bằng rời đi trước."
Thị nữ nháy mắt với đạo sĩ.
"Nếu ta là quốc sư, nếu có âm mưu gì cần tốn thời gian 1 năm trở lên, ta nghĩ bây giờ ta đã bắt đầu hốt hoảng... không bằng bây giờ chúng ta về, đánh cho hắn một đòn bất ngờ không kịp trở tay! Nhân lúc chủ nhân nhà ta ở đây, còn có thể giúp đạo trưởng đối phó với những đại yêu kia!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận