Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 586: Tò Mò

Thế nhưng Từ Mục đã ngà ngà say, sau khi cơm nước xong xuôi, hắn còn chưa hỏi Tống Du có nhận ra điều gì khác lạ không mà đã trở về phòng rồi ngủ thiếp đi. Sau đó Từ nương tử đứng ra sắp xếp phòng cho bọn họ, trải đệm sạch sẽ gọn gàng, Tống Du, Tam Hoa Miêu và kiếm khách ở lại nhà họ Từ một đêm.
Buổi tối cụ bà Từ cũng không ngủ yên ổn, Từ nương tử không chỉ sợ làm phiền những vị khách nghỉ ngơi mà còn sợ vô tình trông thấy quỷ hồn vô hình lảng vảng xung quanh, càng sợ mẹ mình sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nàng ở trong phòng xoa dịu dỗ dành cụ bà, trong màn đêm yên ắng, mọi âm thanh đều được truyền đến đôi tai của Tống Du và Tam Hoa Miêu. Thậm chí đến tận đêm khuya, mỗi khi nghe thấy có vật gì động đậy ở phòng bên kia, con mèo Tam Hoa đều ló đầu ra khỏi chăn, vươn cổ ngó chăm chú về phía đó.
Tống Du cũng không biết tại sao nó lại tò mò đến thế.
Sáng sớm hôm sau. Từ nương tử hầm một nồi cháo thịt, chắc chắn là nấu để chăm sóc người già, đám người Tống Du xem như được hưởng lợi.
Sau khi ăn cơm xong, bà Từ lại đổ bệnh, có lúc bà lầm bầm gì đó một mình, có lúc lại làm những động tác quái đản, vợ chồng Từ Mục liền đến an ủi bà.
Tuy an ủi, thực ra trong lòng lại rất sợ hãi.
Chỉ thấy bà lão đang nói lải nhải gì đó với một người vô hình bằng giọng nói khó nghe, trong lúc đó đi tìm quần áo khắp nơi, cũng không biết bà tìm cho ai mặc, thậm chí còn đi kiếm cơm dù mới vừa ăn cơm xong.
Từ Mục đang định quay lại hỏi đạo nhân rốt cuộc là mẹ mình bị âm hồn tiểu quỷ quấy nhiễu hay bị tà linh nào đó nhập vào, nhưng lại thấy đạo nhân và kiếm khách đi cùng đã thu dọn hành lý xong xuôi, đặt túi chăn lên ngựa, đang đứng phía sau họ, bình tĩnh nhìn họ.
"Ta vừa định nói lời từ biệt với hai vị đây."
"Tiên sinh muốn đi ngay bây giờ sao?"
"Xin Từ công cứ yên tâm."
Tống Du đứng yên, con ngựa màu đỏ thẫm đi theo phía sau mà không cần dây cương, lúc này cũng lặng lẽ đứng sau lưng hắn, nó nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng hai người họ. Cùng lúc đó mèo Tam Hoa ngồi dưới chân hắn, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống liếm móng vuốt của mình.
"Tại hạ đã quan sát bà cụ nhà trong đêm qua và sáng nay, nhưng cũng không thấy bất cứ tiểu quỷ nào đến quấy rầy, trên người bà cụ cũng không có tà khí gì cả. Tất cả những biểu hiện kỳ lạ đều không phải do ác quỷ quấy phá, cũng không phải do tà khí xâm nhập vào cơ thể, mọi thứ đều rất bình thường."
"Chuyện đó..."
Từ Mục không khỏi cứng người.
"Chỉ là cụ bà đã lớn tuổi, sắp đến số tận rồi, thần chí không rõ, tinh thần hoảng hốt đều là chuyện bình thường."
Tống Du quay lại nhìn mẹ Từ.
"Cụ bà đã phải làm việc khổ cực, nhưng may mắn thay con cái hiếu thảo và chăm sóc bà thật chu đáo, cho đến bây giờ bà đã ở tuổi này nhưng không mắc phải căn bệnh gì nghiêm trọng, điều này thực sự hiếm thấy."
"Thời... Thời hạn cuối đang đến gần ư?"
"Không sai."
"Vậy..."
Từ Mục ngơ ngác nói:
"Tại sao mẹ ta lại nói những lời không đầu không đuôi và chào hỏi những người vô hình?"
"Thần chí không rõ, tinh thần hoảng hốt."
Tống Du kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
"Người già hoài niệm bạn cũ, nhớ cố nhân nên ký ức ngày xưa lại ùa về. Và trong cơn xuất thần, họ cảm thấy như đã nhìn thấy những người bạn cũ của mình, đôi khi họ còn nhìn thấy những người họ gặp nhưng không nhớ được họ tên, chỉ cho rằng mình đã quên, nhưng thực ra thì không có ai cả."
"Vậy bây giờ mẹ ta..."
Từ Mục lại nhìn mẹ mình.
"Từ Công không nghe rõ mẹ mình nói gì, nhưng tại hạ có thể cố gắng nghe được đôi chút."
"Mẹ ta nói cái gì..."
"Chắc hẳn lúc còn trẻ cụ bà đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, bà sợ con cái ăn không đủ no, không có đủ áo ấm để mặc. Dường như quan tâm săn sóc cho gia đình cho con cái mình đã trở thành một loại chấp niệm sâu nặng trong lòng bà."
Tống Du lắc đầu.
"Tại hạ thấu hiểu những lo âu này, nghĩ lại cũng là do duyên phận mà ta với Từ công gặp được nhau, nhờ Từ công và nương tử đã chiêu đãi rượu và đồ ăn ngon vô cùng nhiệt tình, bọn ta sẽ không lừa dối Từ công mà chỉ nói đúng sự thật để Từ công không phải lãng phí tiền bạc và công sức tìm kiếm cao nhân ở các nơi khác, trừ khi họ là lang băm giang hồ, nếu không chắc chắn sẽ cùng có chung một suy đoán như lời tại hạ vừa nói."
"..."
Từ Mục sửng sốt một lúc, nhớ lại khi hắn còn bé mẹ hắn đã phải ngậm đắng nuốt cay, vất vả nuôi nấng huynh muội bọn hắn trưởng thành như thế nào, rồi lại nhìn đến bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc của mẹ già trước mặt đang tìm quần áo, không khỏi đỏ bừng mắt. Hắn lại mở miệng, như muốn phản bác điều gì đó, nhưng lại không thể nói được thành lời.
Tuy hắn mê tín quỷ thần, nhưng hắn cũng có thể phân biệt đúng sai.
"Ta đã ăn hai bữa cơm với gia đình Từ công và ở lại một đêm, nhưng lại không giúp được gì cho gia đình. Từ tận đáy lòng tại hạ luôn có cảm giác áy náy nên chỉ có thể thông báo cho Từ công biết thời hạn cuối cùng của cụ bà đang đến rất gần. Theo ta thấy, e rằng chỉ còn khoảng ba ngày nữa thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận