Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 544: Kiếm Khách Đệ Nhất Thiên Hạ

Mà là người giang hồ cũng có quy tắc của người giang hồ.
Ví dụ, trước mặt bọn họ là đạo sĩ hay quan phủ, cả đám người giang hồ bọn họ có thể cùng lúc xông lên, giải quyết đối phương trước đã. Sau đó bọn họ tự đánh nhau cũng được, bàn bạc cũng được, đó đều là vấn đề cá nhân.
Nhưng nếu như đối phương cũng là người dân phu, thậm chí là một người có tên tuổi rất lớn trong giang hồ, vậy thì sẽ có một quy tắc khác.
Lúc này, mọi người đều châu đầu ghé tai lại, không ngừng tính toán.
"Thật không ngờ kiếm khách đệ nhất thiên hạ là Thư Nhất Phàm cũng ở đây, hân hạnh, hân hạnh."
Cuối cùng, một nam tử trẻ tuổi bước ra, áo trắng tung bay, hắn chắp tay với Tống Du và Thư Nhất Phàm ở trước mặt.
"Cũng không ngờ rằng Thư huynh vậy mà lại có quen biết với tiên sinh, thú vị, thú vị."
"Ngươi là kẻ nào?"
Thư Nhất Phàm bình tĩnh nhìn hắn.
"Tại hạ Tịch Dị Thượng của Tịch gia, Vân Hạc môn, Trường Kinh. Huynh trưởng ta là Tịch Di Kỷ, từng tham gia đại hội Liễu Giang với Thư huynh."
"Vân Hạc môn..."
Thư Nhất Phàm gật đầu, nhưng cũng không thèm để ý.
Gương mặt Tịch Dị Thượng có chút lúng túng, hắn bật cười, chỉ đành chắp tay với Tống Du.
"Trước đây, tại hạ đã từng gặp mặt tiên sinh ở núi Bắc Khâm, không biết tiên sinh có còn nhớ tại hạ?"
"Nhớ."
Tống Du nhìn hắn rồi gật đầu, nói.
"Có thể nhìn thấy túc hạ, quả là một chuyện may mắn."
"Thực ra, ngày đó, lúc bị Xà Tiên quét xuống vách đá, may mà Tịch mỗ đứng tương đối gần bên trong vách đá, sau khi bị quét xuống cũng cách vách đá tương đối gần, nắm được một sợi dây gai ở trên vách đá, lúc đó mới may mắn còn sống."
Tịch Dị Thượng cung kính hành một lễ với Tống Du.
"Ngày đó, tại hạ đã nói với tiên sinh, tại hạ đến để xem náo nhiệt, lần này vẫn là đến để xem náo nhiệt, mong tiên sinh minh giám, chớ làm tổn thương tới ta."
"Túc hạ có đam mê đặc biệt với việc xem náo nhiệt."
"Cũng chẳng còn cách nào, đời người ngắn ngủi, dù sao cũng phải tìm vài niềm vui."
Tịch Vị Thượng đứng chắp tay.
"Ngày đó, được nhìn thấy Xà Tiên còn có thể may mắn không chết, Tịch mỗ đã có lời rồi, lần này không biết lại có thể nhìn thấy được gì."
Tống Du cười, không trả lời hắn.
Tịch Dị Thượng nói mấy câu, giống như một kiểu xoa dịu, đám người giang hồ đã thảo luận xong, đạt được sự nhất trí.
"Yêu đạo!"
Ngay lập tức, lại có người đứng ra.
"Ngươi còn nhớ gia gia của ta không?"
Hắn vừa dứt lời, Thư Nhất Phàm liền nhíu mày.
Ánh mắt hắn liếc sang Tống Du một cái, thấy Tống Du vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, lông mày của hắn mới giãn ra vài phần.
"Túc hạ có phải họ Quan chăng?"
"Đúng vậy!"
Đó là một người trung niên hơi béo, hắn hận tới nghiến răng, nhìn chằm chằm Tống Du, trong tay cầm một cây cung lớn.
"Hôm nay ta tới đây không phải vì đoạt bảo, mà tới để báo thù! Thư Nhất Phàm cũng ở đây thì sao? Ngày đó, ngươi hại huynh trưởng của ta rơi xuống vách núi mất mạng, hôm nay ta bèn liều mạng tới đây, cho dù ngươi có bản lĩnh tày trời, ta cũng chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi!"
"Tại sao túc hạ là nói những lời này?"
Tống Du bình tĩnh trả lời hắn, không hề tức giận.
"Ngày đó là các vị tới cản đường trước, cũng là Xà Tiên đã quét các vị rơi xuống vách đá. Cho dù Xà Tiên làm như vậy để giúp tại hạ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là có chút liên quan tới tại hạ mà thôi, tại sao lại nói rằng tại hạ hại chết lệnh huynh?"
"Chớ nói bậy!"
Quan Mai Khải tức giận, trợn mắt nhìn hắn, sau đó nói với những người khác.
"Các vị hảo hán nghe đây! Mọi người cùng nhau xông lên, Quan Mai Khải ta sẽ là người lên đầu tiên, sau khi giết chết hắn, ta chắc chắn sẽ không đụng tới bảo vật! Mọi người hãy tự phân chia!"
"..."
Tống Du bất đắc dĩ lắc đầu, hắn lại nhìn sang những người khác.
"Tại hạ Tiêu Ngôn, hữu lễ."
Một người giang hồ đứng lên, hét lên với người phe mình.
"Quan tiền bối nói chuyện không dễ nghe, mong đạo gia thứ lỗi, tuy nhiên, nếu như chúng ta thực sự làm như những gì Quan tiền bối nói, cùng nhau xông lên, há đạo gia có thể ngăn cản? Giang hồ dĩ hoà vi quý, đạo gia cũng đã biết ý định của chúng ta khi tới đây, chúng ta cũng biết đạo hạnh của đạo gia, mời đạo gia nói xem, phải làm thế nào mới giao bảo vật ra?"
"Lời của Tiêu huynh có lý, lần này không có Xà Tiên nữa, mọi người cũng đã chuẩn bị tốt, mời đạo gia đưa bức tranh ở trên lưng ngựa cho chúng ta, miễn cho nhìn thấy máu, làm bẩn tu vi của đạo gia."
"Tiểu nhân Trịnh Đồng, mời đạo gia giao bảo vật ra."
"Ta biết đạo gia có bản lĩnh tài giỏi, tuy nhiên hôm nay mọi người đều mang theo vũ khí, đạo gia có những bản lĩnh này cũng chưa chắc có thể phát huy tác dụng."
"Lời của các vị có lý, trừ khi đạo gia là thần tiên hạ phàm, nếu không nhiều hảo hán giang hồ như vậy, chỉ sợ đạo gia cũng không thể rời đi an toàn! Cho dù Thư Nhất Phàm thực sự có thể dùng võ nhập đạo, không lẽ hắn còn có thể lấy một địch ngàn?"
"..."
Người giang hồ không ngừng đi lên, có người khuyên nhủ, có người thúc giục, có người uy hiếp, cũng có người có bằng hữu thân thích mất mạng ở núi Bắc Khâm ngày đó, không tới đoạt bảo, chỉ tới để báo thù, kích động mọi người giết hắn.
Tống Du bình tĩnh nghe bọn họ nói chuyện.
Mây gió trên đỉnh đầu đã tụ tập lại, sắc trời càng ngày càng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận