Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 833: Lý Do Riêng

Chỉ là hắn càng lúc lại càng cảm thấy kỳ diệu.
Hồi tưởng lại, hắn càng cảm thấy khó mà diễn tả thành lời.
Hai bên đứng cạnh bờ sông nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó thiếu niên mới nhìn sang phía hắn, chắp tay nói.
"Tại hạ vốn nên cảm tạ tiên sinh lúc trước đã bỏ tiền trà nước mới đúng, à, coi như không cảm tạ, đến khi tiên sinh rời đi ta cũng nên tới đưa tiễn, chỉ là bây giờ ta phải vừa luyện võ vừa làm việc kiếm ăn, cũng không biết đến lúc tiên sinh rời đi, còn có thể gặp lại nữa hay không. Ta bèn nói với tiên sinh một tiếng đi thong thả trước ở nơi này, mong tiên sinh thuận buồm xuôi gió."
"Ta đã nhận được tấm lòng của thiếu hiệp, xin đa tạ."
Tống Du cũng không thất lễ, đáp lễ lại với hắn.
"Vậy chúng ta đi đây, mong thiếu hiệp bảo trọng."
"Đi thong thả."
Lúc này, Tống Du mới quay người rời đi.
Tiểu nữ đồng vội vàng cầm cá đuổi theo.
Hai tay của thiếu niên chim én cũng xách đầy cá, đi theo sau lưng đạo sĩ, đạo nhân quay người lại định cầm giùm bọn chúng một ít, nhưng cho dù là mèo hay la chim én đều lý do của riêng mình không chịu cho hắn cầm.
Thiếu niên bên bờ sông nhìn chăm chú bóng dáng đám người đã đi xa, rất lâu sau đó, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Không biết sao sao hắn lại nhìn về phía cái hố trên mặt băng, tò mò không biết bởi vì cá ở giữa sông nhiều hơn hay sao, hắn định đi lên phía trước xem thử, nhưng chỉ vừa mới bước được một bước đầu tiên, liền giẫm ra một lỗ thủng trên mặt băng, giày và ống quần của hắn lập tức ướt đẫm... Lúc này, hắn mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, băng trên mặt sông chỉ dày bằng hai ngón tay, con người không thể đứng được trên đó. ...
Trong thành Mặc Trúc.
Một đạo sĩ chậm rãi đi lại trên đường, đi theo sau lưng hắn là một tiểu nữ đồng mặc y phục ba màu, một thiếu niên tuấn mỹ mặc y phục đen trắng. Trên tay hai người đều xách đầy cá, hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.
Thế nhưng biểu hiện của hai người này vô cùng khác biệt...
Gương mặt của tiểu nữ đồng vô cùng tự hào, hai tay nó nắm chặt dây cỏ, ngẩng đầu lên cao, biểu cảm rất nghiêm túc, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, giống như một tiểu tướng quân vừa đánh thắng trận trở về.
Thiếu niên thì ngược lại với nó, đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, nó rụt cổ lại, ánh mắt né tránh, lúc đi lại, nó cũng không tự chủ được đi dán sát vào bức tường.
Thỉnh thoảng, tiểu nữ đồng lại quay đầu sang nhìn chằm chằm nó một hồi, dùng ánh mắt để chỉ trích nó đi quá sát bức tường, không thể để người trong tòa thành này nhìn thấy rõ thu hoạch của mình.
Một đoàn người đi vào quầy hàng bán thức ăn ở khu chợ trong thành, đổi cá thành tiền.
Hắn để lại hai con mang về lại khách điếm.
Chủ quán vẫn ngồi nguyên ở cửa ra vào, gương mặt vô cùng bối rồi, vừa nhìn thấy Tống Du đã quay về, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tống Du.
"Ồ... ! Tiên sinh đã về rồi à?"
"Đúng vậy."
Tống Du cười nói với chủ quán, chia cho hắn một con cá.
"Nhân lúc băng vẫn chưa tan, ta bắt được mấy con cá ở bên bờ sông, có giữ lại một con cho ông chủ."
"Điều này sao có thể được?"
"Ta còn phải mượn nhà bếp của ông chủ."
"Nếu tiên sinh muốn dùng cứ việc nói một tiếng là được, há phải dùng tới những thứ này?"
Chủ khách điếm chắp tay ra sau lưng không chịu nhận.
Quả thực chính là như vậy.
Lúc trước khi vào vào ở, hai bên cũng đã nói rõ, Tống Du có thể mượn nồi và bếp của chủ quán để dùng, tuy nhiên hắn phải trả tiền hao phí dầu, muối, tương, dấm, củi lửa. Thế nhưng mấy ngày này, khi Tống Du nấu ăn đều sẽ chia cho chủ khách điếm một ít, hương vị đó rất tuyệt vời, khiến cho hai vợ chồng già đều cảm thấy chỉ e mỗi ngày quận quan, châu quan ăn uống cũng không thể so được những món này của hắn. Trong khi hắn chỉ mở một khách điểm lại có thể hưởng thụ mỹ vị như vậy, quả thực là may mắn không dám hy vọng xa vời, cho nên cũng không thu tiền của Tống Du.
Bình thường khi nấu cơm xong, hắn cũng thường mang một ít đến cho Tống Du.
Mặc dù chủ khách điếm cũng là một thương nhân coi trọng lợi ích, nhưng thực tế cũng là một người có tâm địa khá tốt.
Thông qua việc trước đây, ở cửa trà lâu, hắn giúp đỡ thiếu niên bị quát mắng, nghi ngờ là tên lừa đảo liền có thể nhìn ra được.
"Chủ quán chớ nên từ chối."
"Haizz..."
Chủ quán thở dài, cuối cùng cũng nhận lấy.
Sau khi ba bóng người đi lên lầu, hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ quay đầu nhìn bọn hắn chằm chằm, toàn bộ gương mặt đều là sự rối rắm.
Buổi tối hôm đó, cá sông được cắt thành lát mỏng, cho thêm nguyên liệu đã tính toán sẵn rồi đun sôi bỏ vào trong đĩa, bên trên rắc hương liệu ớt lên, đổ một muôi dầu nóng xuống tạo nên tiếng xèo, mùi thơm lập tức tỏa ra, cuối cùng đã hoàn thành một chén đồ ăn ngon thời đại này khó mà có được. Đạo sĩ cũng bởi vì như vậy mà thường cảm thấy hoảng hốt, giống như mình đã xuyên qua thời không, cũng có cảm giác sống những ngày như vậy trong thời đại này cũng rất ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận