Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 565: Đạo Sĩ Trẻ Tuổi

"Đạo sĩ..."
"Hả?"
"Chúng ta ở đây làm gì?"
Giọng nói của mèo Tam Hoa nhẹ nhàng, mong manh, ánh mắt trong suốt.
"Không làm gì cả."
Tào gia tiểu nương tử cúi đầu nhìn chằm chằm nó.
Chỉ thấy đạo sĩ trẻ tuổi đã ngồi xuống tại chỗ khoanh chân lại, vừa sờ đầu mèo Tam Hoa vừa nói với nàng.
"Túc hai chớ sợ, tại hạ là đạo sĩ của Âm Dương sơn, huyện Linh Tuyền, Dật Châu. Khi dạo chơi ở này, gặp gỡ túc hạ và Đinh gia cũng là có duyên. Lúc này, tại hạ đợi ở đây chỉ vì muốn xem người đứng phía sau, còn hai vị ở bên cạnh tại hạ, một vị là Tam Hoa nương nương, trước đây là thần miêu ở Kim Dương đạo của Dật Châu, được rất nhiều người dân cung phụng. Vị còn lại là Thư Nhất Phàm, một vị đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, chúng ta chắc chắn sẽ không làm hại túc hạ."
"Đa... đa tạ tiên sinh..."
"Còn có Tam Hoa nương nương."
"Đa... đa tạ Tam Hoa nương nương, cũng xin đa tạ đại hiệp..."
"..."
Tống Du bật cười.
"Túc hạ phải nghĩ cho kỹ, sau này muốn đi nói nào?"
"Ta không biết..."
"Mặc dù túc hạ còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất can đảm, có thể từ từ suy nghĩ."
Nói xong, Tống Du nhìn ra phía xa.
"Tuy nhiên sau này túc hạ vẫn nên yên tĩnh đôi chút, chớ làm người khác sợ hãi."
"..."
Nhất thời không có ai nói chuyện.
Chỉ còn ngọn nến ở trước mộ vẫn đang cháy, ánh lửa lập lòe. Tiền giấy cũng chưa được đốt xong, thỉnh thoảng bị gió thổi bay lên, tỏa ra vài đốm lửa, mùi rượu và hương nến đều bị gió thổi bay tới.
Thỉnh thoảng lại có tiếng cú kêu.
Bây giờ đã là canh tư.
Đợi mãi tới lúc gần canh năm, phía xa bỗng nhiên có tiếng động.
Mèo Tam Hoa phát hiện ra đầu tiên, nó ngoảnh đầu nhìn về hướng đó, sau đó là kiếm khách áo xám, đạo sĩ giống như vẫn không phát hiện được gì, ngồi xếp bằng không nhúc nhích.
Tào gia tiểu nương tử vừa lạnh vừa sợ, co người lại run rẩy.
"Phù phù..."
Một âm thanh vang lên giữa không trung, một con quạ rất lớn bay tới, đậu ở trên ngôi mộ.
Dưới bầu trời đầy sao, có vài bóng người đi tới.
Thấp thoáng có thể nhìn thấy người dẫn đầu mặc trường bào, tóc dài tung bay, trên vai hắn có một cái xẻng sắt, chậm rãi thong thả đi tới. Hành động của hai người sau lưng hắn cứng đờ, có thể cường tráng, theo sát phía sau.
Bọn họ đi tới trước ngôi mộ, hắn cũng bắt đầu đào mộ.
Phía xa xa, ở dưới hàng cây bách, kiếm khách cầm kiếm đứng đó, sát khí trên người hắn không hề tỏa ra bên ngoài. Mèo Tam Hoa rướn dài cổ ra, trong ánh mắt nó chỉ có tò mò, mới mẻ. Đạo sĩ vẫn ngồi xếp bằng không nhúc nhích, bình tĩnh quan sát. Còn người đang đào mộ ở phía xa xa trước mặt chỉ lo dùng xẻng đào đất từng chút một, không hề phát hiện ra bên này có người.
Ngôi mộ vừa mới chôn nên rất dễ đào.
Ngôi mộ được xây dựng một cách vội vàng, nên cũng không quá phức tạp.
Đào lớp đất ở phía trên, đẩy phiến đá ra, phía dưới chính là quan tài.
Phần lớn thời gian, hai bóng người ở phía sau hắn đều đứng im không nhúc nhích, chỉ khi người nọ hạ lệnh, bọn họ mới đi tới làm chút việc vặt yêu cầu có sức lực. Sau khi làm xong, bọn họ lại tiếp tục đứng im không nhúc nhích, trông không giống như người sống.
Không bao lâu sau, người nọ lại ra lệnh cho hai người phía sau cạy nắp quan tài ra.
"Hì hì..."
Người nọ khom lưng cúi người, giống như đang di chuyển xác chết.
"Túc hạ ở lại đây."
Tống Du cuối cùng cũng đứng lên, từ từ đi tới.
Kiếm khách lập tức đi sát theo hắn.
Mèo Tam Hoa xoay đầu sững sờ nhìn chằm chằm bọn họ, thấy bọn họ đã đi được mấy bước, nó cũng vội vàng đi theo sau.
Mãi cho đến khi người phía trước ngôi mộ đã dời thi thể của tôn tử Đinh gia ra, rồi lại dời thi thể thứ hai ra, hắn thì thào niệm vài câu với thi thể, không biết đang muốn thi pháp gì. Lúc này, hắn mới phát hiện ra có điều không đúng, nhỏ giọng "hả" một tiếng.
Dương như đồng thời ngay lúc đó, con quạ bên cạnh hắn cũng kêu lên một tiếng.
"Quạ, quạ."
Người nọ lập tức đứng lên, ngoảnh đầu nhìn ra phía sau.
"Ai?"
Chỉ thấy cơn gió thổi khiến sương mù tan đi, ba hình bóng hai lớn một nhỏ bước ra từ trong bóng đêm đi về phía hắn, người đi đầu tiên chính là một đạo sĩ trẻ tuổi.
"Sao có thể?"
Đạo sĩ trẻ tuổi vừa đi tới vừa hỏi.
"Túc hạ đã phát hiện ra cái xác kia là giả rồi à? Hay là túc hạ vẫn còn đang nghi ngờ quỷ hồn đã đi đâu rồi?"
"!"
Người nọ lập tức cảnh giác.
Tống Du từ từ đi tới, dưới ánh sao, hắn miễn cưỡng có thể thấy rõ, y phục mà người nọ đang mặc trên người dường như cũng là đạo bào, tuy nhiên nó khá dơ bẩn, rách nát. Trên mặt hắn có một chòm râu, nhìn qua thấy tuổi tác cũng không còn nhỏ. Hai người ở bên cạnh hắn, một người là nam tử trẻ tuổi vóc dáng cao lớn đang cầm thanh trường đao rất nặng, người còn lại cũng không lùn, không biết là cường tráng hay béo. Nói tóm lại, đó là một tráng hán trung niên cao to vạm vỡ, tay cầm thiết chùy kim qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận