Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 802: Ta Biết Con Đến Từ Một Thế Giới Khác

Tuy rằng mình đã sống không chỉ một đời, nhưng trong sinh mệnh của kiếp này, hai mươi năm trước, hầu như phần lớn thời gian đều có con chim sáo này làm bạn, về mặt tình cảm có lẽ giống như sư bá hoặc sư huynh. Đối với Tống Du, nó đương nhiên khá luyến tiếc.
Về chuyện của đạo quán...
"Ôi trời..."
Tống Du chỉ thở dài.
Sợ rằng trong các đời sư tổ Phục Long Quan, lão đạo này cũng coi như đoản mệnh.
Hắn mở tờ giấy ra đọc lại lần nữa.
Tam Hoa trời sinh tính tình thông minh, mơ hồ đoán được con hắc điểu kia chính là Hắc Vũ mà nàng đã được nghe đạo sĩ nhắc đến nhiều lần. Tuy rằng nàng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mèo từ trước đến nay có thể ngửi được cảm xúc của người, vì thế chỉ nhu thuận đứng ở trước mặt đạo sĩ, hai tay giơ đèn lồng cho hắn, qua hồi lâu, mới từ hai tay đổi thành một tay, tay kia trống không, liền học theo cách đạo sĩ bình thường vẫn hay sờ đầu nàng, đưa tay sờ tóc đạo sĩ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. ...
Năm Minh Đức thứ hai, đầu xuân, núi Âm Dương, huyện Linh Tuyền
Lão đạo ngồi cạnh cửa sổ, bức thư được gửi tới từ hai ngày trước được đặt ở trên bàn. Hai ngày nay, nàng cũng đã đọc bức thư đó rất nhiều lần.
Chỉ là trong lòng nàng vẫn do dự không biết nên trả lời thư ra sao.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng mới lấy giấy bút ra.
Cúi đầu xuống bắt đầu viết thư.
"...
Ta biết con đến từ một thế giới khác.
Ta không biết đó là một thế giới ra sao, ngẫm lại, trong lòng con, chắc chắn đó là một thế giới rất đặc sắc. Hoặc cũng có thể trong thế giới đó có chuyện mà con không thể buông xuống, có nơi mà lòng con cảm thấy yên bình, vì vậy con mới lưu luyến như thế. ...
Con cảm thấy thế giới này nhàm chán, con cảm thấy thiên hạ này đầy rẫy nỗi đau, con cảm thấy người đời ngu muội, thế giới này cũng có rất nhiều chuyện đen tối, ngu muội, nhưng đợi khi con nhận được bức thư này, chắc là cũng đã mấy năm sau, đường núi đường sông đều không dễ đi, đến lúc đó, con đã nhìn thấy không ít phong cảnh tuyệt vời trên thế gian rồi chăng?
Con có lẽ cũng đã biết, thực ra thế giới âm u này không hề kém phần đa dạng so với nơi con tới, những nỗi đau trong thiên hạ có lẽ đều là thật, dân chúng ngu muội có lẽ cũng là thật, chuyện đời đen tối có lẽ cũng vẫn là thật, nhưng nếu như chỉ bởi vì như vậy mà cảm thấy người đời không hề vui vẻ, cảm thấy thế gian này không chút giá trị gì, điều này quả thực ngạo mạn.
Có lẽ người đời quả thực ngu dốt, nhưng trái tim bên trong cơ thể những người đấy không hề khác trái tim của con và ta. ...
Cho dù bản thân chỉ là khách qua đường trên thế gian này, sau khi xem phong cảnh xong, cũng phải tìm một chỗ an thân, vượt bậc hơn thế gian không bằng dung hòa trong thế gian, đến lúc đó, con cũng đã cảm ngộ được vài phần."
Bỗng nhiên có tiếng gió vang lên ở sau lưng.
"Phạch phạch phạch..."
Một con chim sáo đen tuyền bay tới.
Bàn tay cầm bút của lão đạo khẽ run lên, không ngoảnh đầu lại chỉ hỏi.
"Đã tiễn khách nhân đi chưa?"
"Tiễn đi rồi."
"Đã căn dặn mọi chuyện chưa?"
"Ta nói với bọn hắn, sức khỏe của ngươi càng ngày càng kém, chỉ sợ đã sắp tới đại hạn, bảo năm sau bọn hắn đừng tới nữa. Đợi 1,2 năm sau, khi tiểu tử kia quay về rồi hẳn tới."
"Vẫn là ngươi biết nói chuyện."
"Có cần ta đưa thư cho hắn không?"
"Đợi ta chết rồi hẳn đưa."
"Ngươi..."
"Lại sao nữa?"
Lão đạo cầm bút lên, nhìn bức thư trước mặt.
Nếu nàng thật sự sợ chết, cái chết làm gì có cơ hội làm gì được nàng?
Chỉ là giờ này phút này, khi ngồi ở đây, cầm bút lên, đọc bức thư mà mình viết xuống, ánh mắt nàng không khỏi cảm thấy hoảng hốt, không khỏi nghĩ tới đồ nhi kia của mình, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại nhớ tới sư phụ của mình.
Năm ấy, nàng cũng trong độ tuổi thiếu niên thanh xuân, lúc còn chơi đùa ở trong quan, nàng chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, lúc xuống núi đi du lịch, nàng cũng chỉ là một nữ đạo sĩ trẻ tuổi mà thôi. Lúc đó, bản thân nàng nào nghĩ tới việc, chính nàng cũng có một ngày mái tóc hoa râm, ngồi trước cửa sổ viết thư cho đồ nhi đã đi xuống núi của mình như vậy.
Lão đạo bỗng nhiên cảm nhận được suy nghĩ năm đó của sư phụ mình.
"..."
Lão đạo lắc đầu cười, rồi nói với chim sáo ở sau lưng.
"Sau khi ta chết, nhớ chôn ta ở bên cạnh sư phụ ta, ta rất nhớ người."
Giọng nói hời hợt, như một câu nói đùa.
Chim sáo không trả lời.
Lão đạo cũng không để ý, đặt bút xuống viết tiếp.
"Sau này ta không quản nổi con, cũng không quản con nữa, chỉ mong con có thể đi tới nơi con thấy yên lòng, cho dù đó là nơi nào, nơi đó vừa có thể tu hành, vừa có được tự do."
Thổi một hơi, bức thư liền khô.
Sau đó nàng xếp bức thư để vào trong hộp, để mặc sắc trời dần dần vàng đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận