Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 966: Hồ Ly

Trong truyền thuyết, hồ ly vừa thiêng liêng lại vừa xinh đẹp, từ xa xưa, đời văn nhân vốn bạc bẽo, lại thường có những kẻ hạ lưu, thích nhất là biên soạn những chuyện bát nháo liên quan tới những nhân vật như vậy để thu hút sự chú ý, thoả mãn tâm lý của bản thân. Lúc trước, Kính Đảo Hồ Thần ở dưới núi Vân Đỉnh cũng bởi vì sắc đẹp và vẻ thánh khiết mà gặp phải tình huống tương tự như vậy. Rất nhiều văn nhân đi du hồ Dạ Du, sau khi quay về, bọn hắn liền nói rằng được thần nữ nhập mộng, khiến người khác vô cùng hâm mộ, bản thân bọn hắn cũng cảm thấy thoả mãn.
Nhưng thời gian lâu dài, những tin tức bịa đặt này đã trở nên phổ biến, không ít người đều lan truyền lung tung, những thư sinh nghèo kiết hủ lậu lại coi đó là sự thật, lại phát hiện bản thân cho dù có tìm thế nào cũng không thể tìm ra hồ yêu thần thánh, xinh đẹp tới làm bạn bên gối, thậm chí khi tình cờ gặp được hồ ly, bọn chúng còn không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, lúc đó gièm pha chính là cách làm đơn giản, hiệu quả nhất.
Tuy nhiên, cũng không thể bài trừ việc trên thực tế đã có không ít hồ ly làm ra những việc như trong lời đồn, bọn chúng hoặc là phóng túng, dùng sắc mê hoặc con người, hoặc là xảo quyệt, thường xuyên lừa gạt con người, theo xu thế đó, điều này càng góp phần làm tổn hại danh tiếng của hồ ly.
Giống như Kính Đảo Hồ Thần kia, theo như lời của nàng, quả thực rất có thể thị nữ của nàng không chịu nổi cô đơn, cộng thêm ngưỡng mộ tài hoa của các văn nhân, nên thừa dịp đêm tối lén lút hẹn riêng với các văn nhân, tài tử ở trên hồ.
"Xin hỏi đạo trưởng, lúc nào chúng ta sẽ khởi hành?"
"Một lát nữa đi."
"Nghe theo đạo trưởng."
Hồ yêu ngoan ngoãn gật đầu.
"Leng keng..."
Nam tử vừa nãy đi vào thần điện đã dâng hương xong, hắn cho không ít đồng xu vào thùng công đức, sau đó xoay người lại, hắn không vội rời đi mà ngạc nhiên nhìn về phía hai nữ tử dung mạo tuyệt thế, sau đó đi tới cạnh cửa bắt chuyện với các nàng.
Nữ tử chỉ cười, không nói chuyện.
Thị nữ dựa lưng vào cửa trò chuyện với hắn.
Tống Du thấy vậy cũng đi tới.
Rất nhanh, hắn đã dừng lại ở giữa miếu, ngẩng đầu lên đối mặt với tượng thần, không biết đang suy nghĩ điều gì, đối mắt một lát, hắn mới cúi đầu xuống, cất bước đi tới phía trước thùng công đức.
Chiếc thùng này vậy mà không khoá lại.
Hắn mở ra xem, bên trong có không ít tiền xu, còn có vài đồng ngân lượng.
Có ý để mặc cho kẻ khác tới lấy.
"..."
Tống Du lấy một khối ngân lượng tổ ong loại dắt ở đai lưng từ trong ngực ra cho vào thùng công đức.
Hắn đã bàn bạc chuyện này với Tam Hoa nương nương.
Lúc trước, dân chúng ở thôn Đào Hoa góp tiền mời Mộc Vân Tử của Thanh Tiêu Quan, huyện Đông Hoà tới diệt trừ tà ma. Thôn Đào Hoa sung túc, tích góp được 19 lượng bạc, cũng không tính là nhiều, dù sao mọi người cũng đang mạo hiểm cả tính mạng, tuy nhiên, số tiền này vẫn nhiều hơn số tiền mà Tống Du có được lúc cứu sống trà thương ở ven đường khi mới xuống núi.
Mặc dù lúc đó, Tống Du nấp ở trên núi, không thấy rõ lắm, nhưng chim én đã miêu tả nguyên vẹn, tường tận cho hắn những chuyện xảy ra lúc đó.
Quả thực, theo lý thuyết mà nói, Tam Hoa nương nương do quan phủ mời tới, cầm tiền thưởng của quan phủ, Mộc Vân Tử đạo sĩ lại do thôn dân góp tiền mời tới, hai bên không hề xung đột với nhau.
Hơn nữa, cuối cùng, Mộc Vân Tử đạo trưởng đã thật sự thỉnh được Chu thiên lôi tới, chứng minh hắn quả thực có năng lực tiêu diệt tà vật nọ, chỉ là bản lĩnh của hắn không cao bằng Tam Hoa nương nương, rất có thể sẽ có thương vong.
Thế nhưng coi như người tiêu diệt được cương thi là Tam Hoa nương nương, Mộc Vân Tử không hề bỏ sức, nhưng Mộc Vân Tử là do thôn dân góp tiền mời tới, cũng nên để thôn dán bàn bạc xem có nên đưa tiền cho hắn hay không. Thông thường, theo nguyên tắc, khi xảy ra chuyện như vậy, cho dù Mộc Vân Tử đạo sĩ không bỏ sức, nhưng để một người lớn tuổi đi một chuyến xa xôi như vậy, hắn đã từng này tuổi rồi, di chuyển cũng mất hai ngày, lại còn phải mạo hiểm, cho dù thế nào cũng phải đưa hắn chút phí vất vả.
Tuy nhiên, Mộc Vân Tử đạo sĩ đã đưa hết tiền cho Tam Hoa nương nương.
Tính cách Tam Hoa nương nương vốn thành thực, trước giờ nó đều không có năng lực chống cự lại đồng tiền, người khác vừa đưa tiền cho nó, nó lập tức đưa tay ra nhận lấy toàn bộ không chút do dự, sau đó nhanh chóng bỏ vào bên trong hầu bao của mình.
Thôn dân đưa tiền thưởng cho Mộc Vân Tử, Mộc Vân Tử tự cảm thấy mình vô công không thể nhận lộc, bèn tặng lại cho Tam Hoa nương nương, Tam Hoa nương nương cũng đồng ý nhận lấy, không suy nghĩ có nên hay không nên, chỉ là việc nó không để lại cho người ta đồng nào, khiến người ta mất mấy ngày đi một chuyến uổng công vô ích quả thực không được tinh tế cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận