Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 406: Ắt Sẽ Chết

"Vậy hôm đó hắn chết như thế nào?"
"Tà thuật phá giải ắt sẽ chết."
"Nói nghe xem!"
Lúc này, Ngô nữ hiệp vô cùng hào hứng.
"Loại tà pháp này là phương thức cưỡng ép dùng thuật pháp để giam giữ linh hồn bên trong cơ thể, khiến linh hồn không thể tiêu tán, hơn nữa có thể bảo vệ thi thể không cứng lên cũng không bị thối rữa, người bị thi pháp vẫn có thể hoạt động bình thường, nhưng thuật pháp này kỵ nhất một điều."
Biết được Ngô nữ hiệp rất thích nghe kể loại chuyện như vậy, Tống Du liền kể cho nàng nghe.
"Chính là người bị thi thuật phát hiện ra mình đã chết, nếu không phát hiện ra, mặc dù thi thể đã bị thối rữa nhưng hồn phách vẫn bị giam cầm ở bên trong, nhưng nếu phát hiện ra, hồn phách sẽ rời khỏi cơ thể ngay lập tức."
"Ai da! Thần kỳ như vậy à?"
"Thiên hạ rộng lớn, không thiếu chuyện hiếm lạ, tất cả thuật pháp đều là như vậy, huyền diệu khó mà giải thích được."
"Vậy tại sao lại không có ai đến tìm ngươi?"
"Chắc chắn là do bệ hạ và quốc sư biết phân biệt phải trái."
"Kéo..."
Ngô nữ hiệp giật nhẹ khóe miệng.
Tống Du gắp một miếng thịt thỏ nhúng vào bên trong nồi lẩu màu vàng óng, tuyết phủ đầy dòng sông trong vắt, làn gió thổi qua ráng chiều tà, sau khi nhúng thịt chín, hắn liền gắp miếng thịt thỏ cho Tam Hoa nương nương, sau đó liếc mắt nhìn sang vị nữ hiệp kia.
Nàng vừa uống rượu, sắc mặt nàng có hơi đỏ lên.
"Hôm nay tâm trạng của nữ hiệp không tệ."
"Ánh mắt của đạo trưởng thật tốt."
"Có chuyện vui chăng?"
"Đương nhiên rồi."
"Có thể nói nghe một chút chăng?"
"Không đáng nhắc tới, chỉ là ta lại làm nhiều thêm vài chuyện mà ta muốn làm khi tới Trường Kinh mà thôi."
Ý cười hiện lên trên gương mặt Ngô nữ hiệp, nàng nâng chén lên uống rượu.
"Chiều hôm nay, trên đường trở về, ta nhìn thấy một có người thợ săn đang bán vật phẩm săn được và một ít nấm dại mà hắn nhặt ở trong núi, hai ngày trước, lúc đang ăn nấm, ta còn nghĩ nếu có thời gian sẽ đi lên núi nhặt nấm, nhưng mà gần đây công việc bận rộn, vẫn luôn không rảnh, vừa hay trông thấy có người bán, ta liền mua lại."
"Ta còn tưởng rằng nữ hiệp tự mình bắt được ở trên núi."
"Ta nào có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy."
"Cũng đúng."
"Ta chỉ mong bản thân sớm ngày đạt được ước muốn, sớm trở về Dật Châu của ta, làm chuyện mà ta muốn làm."
"Nữ hiệp muốn làm gì?"
"Tìm một nơi không thu thuế, trải qua ngày tháng yên bình, lúc ngày mùa sẽ bận rộn làm nông, lúc nhàn nhã sẽ săn thỏ, bắt chim trên núi, tiêu dao tự tại, hi hi, quả là những ngày tháng thần tiên."
Nói xong, nàng ngước mắt nhìn lên trời, nét cười ngây thơ hiện lên trên gương mặt hồng hào, nàng dường như đang nghĩ tới khung cảnh đấy.
"Không trở về phái Tây Sơn à?"
"Về cũng không hay."
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Lúc trước, khi ở trên núi, ta vốn có thiên phú thượng đẳng, lại là người siêng năng nhất, võ công cũng tốt nhất, có quan hệ tốt đẹp với các trưởng bối trong sư môn, có hi vọng trở thành chưởng môn của đời này."
Ngô nữ hiệp lắc đầu.
"Cũng không biết tại sao ta lại đến Trường Kinh, hừ, lúc ta bái sư học nghệ ở trên núi chưa từng bị ai bạc đãi, sau khi học thành, ta không ở lại trên núi làm việc giúp sư môn, mà lại phủi mông xông xáo tới Trường Kinh, ta làm như vậy đã là không đúng, không biết phải bao lâu sau nữa ta mới quay về lại Dật Châu, ở cái tuổi đấy còn trở về làm gì? Chẳng lẽ còn định để môn phái dưỡng lão? Như vậy cũng quá không ổn rồi."
"Có lý."
"Đúng vậy."
"Chúc nữ hiệp sớm ngày đạt được mong muốn."
Tống Du nâng chén chúc mừng nàng, vừa cười vừa nói.
Lúc này, đạo sĩ đang ngẩng đầu uống rượu, con mèo cúi đầu uống nước, chỉ nghe tiếng nữ hiệp nói chuyện, trong lòng mọi người đều rất khoan khoái. ...
"Ợ! Thật dễ chịu!"
"Tại hạ và Tam Hoa nương nương lại chiếm được món hời từ nữ hiệp rồi."
"Ngươi lại còn nói chiếm được món hời."
Ngô nữ hiệp lắc đầu nói.
"Người quen cũ cả, không nói mấy lời này nữa, cứ ăn uống thoải mái là được."
"Đương nhiên phải thoải mái."
"Vẫn là tài nấu nướng của ngươi rất tốt, nhờ hồng phúc của ngươi."
Ngô nữ hiệp lại nấc thêm cái nữa.
"Những người giang hồ giống như chúng ta, chỉ cần một bữa thịt thỏ canh gà hầm nấm đã có thể vô cùng thỏa mãn rồi, không hiểu nổi lão hoàng đế kia mỗi ngày sẽ ăn những món mỹ vị thần tiên nào?"
"Có lẽ cũng không ngon lành mấy."
"Sao có thể được?"
"Đoán vậy."
"Đi đây, làm phiền ngươi dọn dẹp."
Ngô nữ hiệp đứng lên rời khỏi chỗ của Tống Du.
Tống Du tự mình tiễn nàng ra khỏi cửa phòng, mặc dù nàng có uống chút rượu, mặt cũng đỏ nên, nhưng bước chân của nàng vẫn rất vững chắc, nói chuyện cũng bình tĩnh như thường, phải quan sát thật tỉ mỉ mới có thể cảm nhận được chút men say từ những lời nàng nói, giống như lúc nàng đang vui tươi hớn hở hồi tưởng lại thời điểm còn đang tiêu dao tự tại ở Dật Châu.
Tống Du lắc đầu, lúc hắn đang định thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một bóng người ở trên đường phiá ngoài cửa.
Một đạo sĩ trung niên thọt chân đang hành lễ với hắn.
Đạo sĩ mỉm cười, cũng đứng lên hành lễ lại.
Cuối cùng cũng coi như đã tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận