Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 995: Tiểu Hài Tử Ăn Quá Nhiều

Khách điếm cũ kỹ, cảm giác có bụi rơi từ phía trên xuống.
Tuổi tác chủ khách điếm không nhỏ, đang cầm khăn đứng bên cạnh phục vụ.
"Trong điếm có rượu nếp than không? Rượu ủ?"
"Có phải cháo rượu gạo không?"
Chủ khách điếm nghe thấy lời của hắn, bèn trả lời bằng khẩu âm địa phương rất nặng.
Nghe xong, Tống Du suy nghĩ.
"Có phải loại khiến người ta uống say không?"
"Thứ đó sao có thể say được? Ăn nhiều cũng sẽ không say, trừ khi là tiểu hài tử ăn quá nhiều..."
"Vậy lấy đi."
"Chỉ lấy cháo rượu gạo à?"
"Nấu một chén đi, cho 2 quả trứng chần nước sôi vào trong, chủ khách điếm có biết cách làm không?"
Tống Du chuẩn bị mở khoá một cách ăn mới cho Tam Hoa nương nương nhà mình.
"Biết, biết..."
"Tính tiền ra sao?"
"Hai quả trứng à? Có cho đường không?"
"Hai quả trứng, thêm đường."
"Gần đây đường đắt, lấy 15 văn tiền."
"Nấu một chén."
"Chỉ ăn vậy thôi à?"
"Nơi này có món ăn đặc sản nào không?"
Tống Du hỏi hắn.
"Chính là món chỉ nơi này có, nơi khác không có, lại ăn ngon?"
"Lỗ tai mèo!"
"!"
Tam Hoa nương nương đang ngồi ở bên chân đạo sĩ, cúi đầu xuống nghiêm túc liếm chân rửa mặt lập tức sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm chủ khách điếm, đến chân cũng quên bỏ xuống.
Tống Du cũng sững sờ.
"Lỗ tai mèo?"
"Ha ha ha..."
Chủ khách điếm nhếch miệng cười, hàm răng thiếu mất mấy chiếc: "Được làm từ mì, lỗ tai mèo, một chiếc to bằng từng này..."
Chủ khách điếm chỉ vào kích thước móng tay của mình.
Lúc này, Tống Du mới mỉm cười, con mèo cũng thu hồi tầm mắt, tiếp tục liếm chân.
"Thu tiền ra sao?"
"Nấu nước lọc cho thêm tương dầu giấm là 20 văn, thêm thức ăn xào là 20 văn, một chén lớn."
"Cho một chén xào."
"Có ngay..."
Chủ khách điếm đồng y, sau đó đi ra phía sau.
Rượu nếp than trứng chần nước sôi được bưng lên đầu tiên.
Chủ khách điếm rất trung thực, cũng có thể do người lớn tuổi thường ưu ái đạo sĩ, nên mặc dù Tống Du chỉ gọi 2 quả trứng, nhưng hắn vẫn bưng một chén lớn ra, còn cho thêm nhiều rượu nếp than.
"Soạt!"
Con mèo nhảy lên trên bàn nhìn hắn chằm chằm.
Tống Du cầm thìa lên trước, hắn múc 1 thìa canh thổi 2 cái, cho vào trong miệng.
"Hít hà..."
Con mèo nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Đôi mắt như thể biết nói chuyện.
Tống Du cũng hiểu được ý của nó.
"Ngon."
Tống Du trả lời.
"Nhưng không được ngọt lắm."
Hắn đã đoán trước điều này.
Tống Du lấy 1 chiếc bình từ trong hầu bao ra, bên trong bình đựng nhưng hạt đường mềm mịn, trong màu trắng có ánh vàng, đó chính là đường cát trắng.
Nhưng hắn không vội cho đường vào, mà lấy chiếc chén nhỏ Tam Hoa nương nương thường dùng ở trong hầu bao ra, đầu tiên hắn múc 1 quả trứng chần nước sôi bỏ vào trong chén, sau đó múc phần lớn rượu nếp than vào, cuối cùng mới múc đầy nước canh vào.
"Rượu nếp than đã nấu lên có ít độc tính, cho nên Tam Hoa nương nương có thể ăn một chén lớn."
"?"
Con mèo cúi xuống nhìn vào trong chén, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, từ từ nghiêng đầu sang... cái chén của nó vốn đã nhỏ, 1 quả trứng chần đã chiếm mất nửa chén, sao có thể nói là 1 chén lớn được? Không phải chỉ là nửa chén thôi à?
"Sau khi Tam Hoa nương nương ăn xong ta sẽ múc cho Tam Hoa nương nương thêm 1 chén nữa."
Tống Du bất đắc dĩ nói, sau đó hắn mới múc 1 muỗng đường từ trong bình ra, chỉ vào chén nhỏ.
Con mèo nhìn chằm chằm theo sát từng hành động của hắn, đồng thời khẽ ngẩng đầu lên theo cử chỉ của hắn.
"Đủ rồi, chắc chắn sẽ rất ngọt."
"Meo."
"Tiểu hài tử không thể ăn nhiều đường. Huống chi lượng đường chúng ta mang theo không nhiều, trước khi tới Dương Đô, chúng ta chỉ có thể mua được đường đỏ, Tam Hoa nương nương phải ăn uống tiết kiệm."
Tống Du vừa nói vừa cầm muỗng khuấy đều chén của Tam Hoa nương nương.
Hắn ngừng lại một lát suy nghĩ.
Hắn định nói thêm một câu "hơn nữa loại đường này đắt", cảm thấy nếu hắn nói như vậy, chắc chắn Tam Hoa nương nương sẽ bị thuyết phục, nhưng nghĩ lại cuối cùng vẫn không nói, chỉ nói với nó.
"Nhưng có thể đi bắt ong mật ngoài dã ngoại, phải xem bản lĩnh của Tam Hoa nương nương."
Tam Hoa nương nương giỏi tiếp thu, nhưng lúc hắn cất đường đi, nó lại meo một tiếng.
"Ta không thích ăn đường giống như Tam Hoa nương nương, chỉ cần một chút ngọt thôi là đủ rồi."
Tống Du nói, sau đó từ từ đẩy chiếc chén nhỏ sang chỗ nó, trong chén đầy ắp trứng chần và rượu nếp than.
"Cẩn thận bỏng."
"..."
Con mèo nhìn chằm chằm hắn hồi lâu mới nhận lấy, đưa lại gần thăm dò nhiệt độ của rượu nếp than và trứng, rồi lại ngửi thử, cuối cùng duỗi lưỡi ra liếm.
"Thế nào?"
"Ô ô ô..."
Con mèo vừa bị bỏng vừa ăn.
Ngẫm lại, chén rượu nếp than nóng này đã mang tới cho nó một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Lúc này, chủ khách điếm lại bưng chén tới.
"Lỗ tai mèo tới đây!"
Tam Hoa nương nương dừng động tác lại, nó ngẩng đầu nhìn cái chén chủ khách điếm bưng lên.
"Ôi!"
Chủ khách điếm cười ha ha, đặt chén xuống, nhìn mèo Tam Hoa đang ăn.
"Trứng rượu gạo của tiên sinh là để cho mèo ăn à?"
"Nó thích ăn món này."
"Tiên sinh đối xử với mèo thật tốt!"
"Nhờ có nó đi cùng ta du lịch thiên hạ, không thể bạc đãi nó được."
"Tiên sinh tới từ đâu?"
"Tới từ Dật Châu..."
Tống Du vừa trả lời vừa nhìn lỗ tai mèo chủ khách điếm bưng ra.
Là một chén mì sợi đầy ắp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận