Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 415: Thuyết Phục

Con mèo cũng theo hắn mà nhảy lên xe, chui vào trong xe, còn ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, cảm giác đầy mới lạ.
"Đi thôi."
Móng ngựa cùng bánh xe lăn rầm rầm.
Con mèo càng tỏ ra thích thú, thò đầu ra quan sát.
Đạo sĩ thì nheo mắt, ngồi bất động.
Tam Hoa càng được thể chiếm tiện nghi, góc nhìn của nàng lúc này cao hơn, có thể thoải mái thấy được những cảnh vật mà người khác không dễ gì thấy được.
Giống như đêm nay.
Vương triều đang ở đỉnh cao cực thịnh một thời này, đế vương tuổi già hùng tâm tráng chí, danh tướng thiên cổ chinh chiến thiên hạ chưa từng thất bại, nghi kỵ của đế vương, ứng đối của tướng quân, quốc sư... Có lẽ bất cứ chuyện gì xảy ra sau đó hoặc đang xảy ra lúc này, đều sẽ trở thành một nét mực đậm màu trong lịch sử, mà hắn lúc này đang ở trong thời khắc này, vừa cách lịch sử gần như thế, nhưng lại không thể nhìn rõ hoàn toàn.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Kỳ diệu ở chỗ nào, điều này lại không thể nói.
Tóm lại bất luận sau này phát sinh chuyện gì, Hoàng thượng nghi kỵ danh tướng mà giết, Hoàng thượng tín nhiệm danh tướng mà dùng, Hoàng thượng chinh chiến phương bắc, thắng thì thiên cổ kỳ công, bại thì đế quốc suy yếu, hoặc là Hoàng thượng buông tha chinh chiến, hay thậm chí nhiều năm sau Trần tướng quân khởi binh mưu phản, Tống Du tối nay tới đây hoàng cung đi chuyến này, cùng theo dòng lịch sử kề vai sát cánh đi qua, tận mắt nhìn chăm chú những áng văn lịch sử được viết ra, với hắn không hề thiệt thòi.
Trăm ngàn năm sau, sẽ có vô số người tràn ngập khát khao, tràn ngập hiếu kỳ về thời đại này; vô số người đọc, người viết câu chuyện lúc này, đọc thuộc lòng thơ từ danh thiên viết ở niên đại này, tranh luận vị danh tướng thiên cổ kia đến tột cùng có tư tâm hay không, tranh luận vị đế vương này thị phi công lỗi...
Mà những chuyện này ở trăm ngàn năm trước, vị đạo sĩ đã được tận mắt chứng kiến.
Hắn cảm giác giống như chính mình cũng trở thành một phần trong sử sách."
Hắn dần hồi phục lại tinh thần, con mèo kia đã giẫm lên đùi hắn, ngẩng đầu cách mặt hắn rất gần.
"Đạo sĩ."
"Hả?"
"Ngươi đang nghĩ chuyện gì vậy?"
"Tam Hoa không hiểu đâu."
"Ồ..."
Con mèo ngoan ngoãn gật đầu, lại nhìn chằm chằm hắn hỏi:
"Đây là thứ gì?"
"Thứ gì là thứ gì?"
"Chúng ta đang ở bên trong cái gì vậy?"
"Là xe ngựa, bình thường chúng ta sẽ thấy nó xuất hiện trên đường.".
Vị đạo sĩ kiên sĩ giải thích:
"Chỉ là những cái trên đường ta thấy không đẹp mắt như cái này thôi."
" Thế tại sao chúng ta không mua một cái này? Đặt nó lên ngựa để chúng ta có thể ngồi bên trong."
Trong mắt con mèo tràn ngập sự khó hiểu.
Nhìn vào ánh mắt của nàng, trong đầu vị đạo sĩ dường như đã hiện ra rất nhiều câu trả lời, như là:
"Như vậy thì không phải là chính mình đi."
"Xe ngựa chỉ có thể ở trên đường lớn không thể leo núi."
Nhưng hắn đều cảm thấy mấy câu trả lời trên không thuyết phục được nàng, nàng có thể sẽ nghĩ ra rất nhiều câu hỏi khác để ứng phó với hắn, hoặc là hỏi ngược lại rất nhiều vấn đề.
Vì thế sau một hồi suy nghĩ, hắn mới lên tiếng:
"Đi như vậy thì ngựa sẽ mệt lắm."
"Đúng vậy..."
Tam Hoa lập tức gật đầu, tỏ ý rất đồng tình. ...
"Tới phố Liễu Diệp rồi."
"Chính là nơi này."
"Phải rồi!"
Tiểu thái giám lấy ra hai hộp thức ăn.
Vị đạo sĩ và con mèo đều xuống xe ngựa.
"Xin đa tạ túc hạ."
"Xin phép cáo lui."
Tiếng roi vang lên, chiếc xe ngựa lại lộc cộc mà đi.
Lúc này đã là đêm khuya, họ nương theo ánh sao, cố gắng phân biệt đường. Vị đạo sĩ nhấc hai hộp thức ăn lên, Tam Hoa đứng bên cạnh với ánh mắt tò mò, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng bên cạnh
"Nữ hiệp còn chưa ngủ sao?"
Đạo sĩ đứng sát vách, hắn tuỳ ý hỏi.
"Ta chưa ngủ."
Tam Hoa cũng liền đáp lại:
"Ta chưa ngủ."
Người hàng xóm cũng lên tiếng trả lời.
Lập tức cánh cửa đột nhiên mở ra, khi vừa mới nghe thấy tiếng xe ngựa, nàng cũng đã ghé sát vào khung cửa nghe trộm họ nói chuyện, nàng nhìn chằm chằm vào họ:
"Các ngươi đi đâu về vậy? Sao lại đi bằng xe ngựa?"
"Nữ hiệp đã ăn tối chưa?"
"Ta đương nhiên là ăn rồi, ngươi xem giờ đã là canh mấy rồi."
"Đồ ăn có ngon không?"
"Cháo loãng dưa muối cũng được."
Ngô nữ hiệp hít hít mũi,
"Ngươi đang cầm cái gì trên tay kia?"
"Bọn ta ăn cơm ở bên ngoài, mặt dày gói chút đồ ăn mang về."
Tống Du nói rồi đưa tay lên hộp:
"Mời nữ hiệp thưởng thức thử, coi như là trả lại bữa sơn trân mấy hôm trước cho cô."
"Ngươi gói ở đâu vậy?"
Ngô nữ hiệp đưa tay sĩ lấy, tuy rằng khung cảnh tối đen như mực, nàng không thấy rõ lắm, nhưng khi vừa mới chạm tay vào, nàng lại cảm giác có điều gì đó không đúng.
Chiếc hộp này là loại rất đắt tiền.
"Là Hoàng Cung."
"Gì cơ?"
"sĩ tiện ta muốn mời cô nếm thử đồ ăn hoàng gia."
"Vậy vào nhà đã rồi nói chuyện sau."
Ngô nữ hiệp liền xoay người trở lại phòng.
Nàng thổi lửa, thắp đèn dầu.
Ánh sáng của ngọn đèn nhanh chóng chiếu sáng cả căn phòng.
Tống Du nhìn ngọn đèn dầu kia, hít hít mũi, hắn ngửi thấy mùi khói dầu trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận