Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 585: Quang Châu 3

"Chủ quan Lôi Thanh Quan thật sự có năng lực, nhiều năm như vậy, mặc dù thu lệ phí rất cao và thích kiếm tiền quá mức, nhưng ta cũng nghe nói hắn thường xuyên giúp đỡ người dưới núi. Nếu hắn thường xuyên làm chuyện tốt thì sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với hắn đâu nhỉ."
Tống Du nghe vậy chỉ cười, không nói gì thêm.
Hai con ngựa đậu trong sân, con ngựa đen của kiếm khách cần được buộc lại, nhưng con ngựa đỏ thẫm thì không.
Từ Mục dẫn Tống Du đến phòng của bà cụ nhà họ Từ. Tống Du đứng ở cửa nhìn thấy cụ Từ tóc bạc trắng, vẻ mặt già nua, ngồi ngơ ngác bên giường, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm xuống đất mãi chẳng thấy di chuyển, ngoài ra không có gì kỳ quái.
Căn phòng có mùi cơ thể đặc trưng của người già.
"Lúc này bà rất im lặng. Bà ấy luôn như vậy, làm những hành động quái dị và nói chuyện một mình nhiều lần trong ngày. Thời gian còn lại, đôi khi bà sẽ trở lại bình thường, nhưng lắm lúc lại giống như bây giờ, chỉ ngồi bất động. Vào buổi chiều hôm nay mẹ ta vẫn làm những cử chỉ khoa tay múa chân ngẫu nhiên."
Từ mục nhìn thấy mẹ mình ngồi yên, cười ngượng nghịu.
"Tiên sinh đừng vội, Từ mỗ sẽ bảo nhà mình đi nấu vài món ăn trước, mời tiên sinh dùng cơm trước đi. Tối nay tiên sinh hãy nghỉ ngơi tại nhà Từ mỗ. Ta sẽ gọi cho tiên sinh ngay khi mẹ ta bắt đầu cư xử kỳ lạ."
"..."
Tống Du hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi tử khí nhàn nhạt trong không khí, nhưng hắn không nói bất cứ điều gì, chỉ hành lễ với Từ Mục và nói:
"Cũng không tiện chối từ từ công, quả thật là quấy rầy rồi."
"Tiên sinh vì muốn giúp đỡ ta nên mới đến đây, sao có thể gọi là quấy rầy được?"
Tống Du nghe vậy chỉ mỉm cười, nói tiếp:
"Chỉ là tại hạ và bạn đồng hành đều không phải là người yếu ớt, sớm ăn gió nằm sương như thói quen nên Từ công không cần lo lắng quá, chỉ cần tùy tiện ăn một bữa cơm như thường lệ là được, sau đó tùy tiện tìm một phòng cho tại hạ và bạn đồng hành ngủ một đêm là ta đã rất biết ơn. Nếu nhận nhiều hơn những thứ này sẽ khiến ta rất hổ thẹn."
"Tiên sinh yên tâm, ta sẽ không làm phiền ngài đâu!"
Từ Mục dẫn Tống Du vào phòng chính rồi mời bọn họ ngồi xuống, sau đó bảo vợ mình nấu cơm còn hắn ra ngoài cắt thịt mua rượu. Đúng lúc này, từ trong phòng của lão mẫu nhà họ Từ phát ra một số tiếng động, chính là tiếng cụ bà đang lầm bầm nói chuyện một mình, tiếng động thu hút sự chú ý của Tam Hoa Miêu, nó chạy đến cửa nhìn chằm chằm không chớp mắt để thỏa mãn trí tò mò, trong lúc đó, Tống Du chỉ quay đầu nhìn một lúc như có điều suy nghĩ rồi thu ánh mắt lại.
Khi Từ Mục cắt thịt mua rượu trở về, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Tống Du cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi, chỉ nói chuyện với hắn như thường lệ.
Phương bắc không giàu có và sung túc như phương nam, thu hoạch mùa màng năm ngoái cũng không được tốt, tuy nhà họ Từ không nghèo khó nhưng không thể ăn nhiều thịt cá. May mắn nương tử nhà họ Từ là người đảm đang hiền huệ, thậm chí trong lúc vội vàng vẫn có thể nấu được một bữa ăn ngon miệng.
Những hạt đậu chín nhất vừa mới ra lò, rất mềm, nương tử nhà họ Từ dùng để xào với thịt xông khói, sau khi xào đến khi có mùi thơm bà gạo chưa nấu chín vào thì dùng đũa tạo vài lỗ khí, đậy nắp, vặn lửa nhỏ và đun nhỏ lửa, cách làm giống như khi làm món cơm giòn rau củ, đồ ăn rất thơm. Từ Mục ra ngoài cắt thịt dùng để nấu canh thịt viên và xào một đĩa rau, lúc nấu đã ngửi thấy mùi rất thơm.
Cơm nước đã chuẩn bị xong, trước tiên bưng một bát đi đến phong của cụ bà Từ, sau đó luôn ở trong phòng hầu hạ bà không ra ngoài nữa, chỉ để lại Từ Mục chiêu đãi Tống Du và nhóm của hắn.
Rượu xanh mới ủ chưa được lọc được phục vụ trong một chiếc bát dày.
"Rượu được thị trấn nhỏ của chúng ta tự ủ lên men, không ngon bằng rượu hảo hạng ở thành Trường Kinh, xin hai vị đừng chê."
"Chúng ta cũng chỉ là khách qua đường ở thành Trường Kinh mà thôi."
"Rượu có thô đến đâu cũng có thể làm say lòng người."
"Meo..."
"Nếu hai vị và Miêu Nhi không chê là tốt rồi. Nhà ta còn có mấy huynh đệ tỷ muội. Ta có một ca ca cũng sống ở thành và hắn cũng là một người hiếu khách. Nhưng hôm nay muộn quá rồi, ngày mai ta sẽ gọi hắn đến đây và chiêu đãi hai người chu đáo hơn."
Từ Mục nói, ra hiệu cho hai người dùng đũa.
"Thức ăn rất đơn đơn sơ, nhưng món súp thịt viên và món này cơm đậu đều là món cụ bà nhà ta thích ăn nhất."
"Vậy thì chúng ta phải nhường bà cụ ăn nhiều hơn mới phải."
"Haha. Đừng lo lắng chuyện này..."
Dưới ánh đèn dầu, mọi người đều ăn uống no nê. Trong bữa ăn, cụ bà nhà họ Từ lại nói nhảm một lúc, Tống Du đi xem nhưng cũng không nói gì rồi quay lại tiếp tục ăn. Kiếm khách là người giỏi uống rượu, có uống ngàn chén cũng không bao giờ say.
Bạn cần đăng nhập để bình luận