Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 336: Làm Phiền Phu Nhân Rồi

Đạo sĩ kiên nhẫn nói:
"Tại hạ chỉ chỉ diệt trừ tà ma. còn những loại yêu ma khác, tại hạ không nhận việc này."
"..."
Vị phu nhân sửng sốt một chút, lập tức hỏi: "Vậy Vãn Giang cô nương nuôi tiểu quỷ thì không tính là tà ma hay sao?"
"Nếu nó không làm hại ai thì sẽ không bị coi là tà ma."
"Nhưng vô số văn nhân ở Trường Kinh đều bị cô ta mê hoặc. Làm sao ngươi biết Vãn Giang cô nương đó không phải yêu quái, không dùng yêu thuật để lừa người hại người?"
"Qủa thật là như vậy."
Tống Du suy nghĩ một lát, chuẩn bị tiễn khách rời đi, nhưng sau đó lại đổi ý nói với họ:
"Thật tình thì ta vẫn luôn muốn xem phong thái cốt cách của Vãn Giang cô nương một phen, vậy để ta tới một chuyến."
"Đa tạ tiên sinh."
Phu nhân vẫy tay.
Nha hoàn phía sau lập tức lấy ra một miếng bạc hai mươi lạng đặt lên bàn một tiếng rầm.
Khi đến đây, vốn dĩ còn sợ rằng vị tiên sinh này là một lang băm, cái tên cắt tỉa hoa kia là đồng bọn của hắn, còn muốn thử xem có thật có chuyện hắn có bản lĩnh trả lại tiền. Khi nãy, thoạt nghe qua cách nói chuyện của hắn, họ cảm thấy không giống lắm, vì thế dứt khoát lấy bạc ra, Nếu họ nhìn lầm thì cũng biết vậy thôi.
Phu nhân nói:
"Đây là tiền đặt cọc. Sau khi xong việc, ta sẽ thưởng thêm cho cao nhân gấp nhiều lần hơn thế."
"Xin phu nhân hãy lấy lại tiền."
"Vì sao vậy?"
"Ta luôn làm việc theo nguyên tắc làm viêc trước thu tiền sau, chưa kể sự việc này chưa rõ ràng."
Tống Du dừng lại.
"Nếu tại hạ đi xem, Vãn Giang cô nương quả thực là yêu ma, dùng yêu pháp mê hoặc dân chúng, hại người, đương nhiên sẽ phải đuổi đi. Phu nhân cho người đem tiền tới là được. Bằng không, số tiền này ta không nhận được."
"Một chén trà ở Hạc Tiên Lâu không rẻ, muốn gặp được Vãn Giang co nương lại càng không dễ dàng gì, xin cao nhân hãy giữ lấy chút tiền để xoay sở công việc."
"Làm phiền phu nhân rồi."
Tống Du đã sớm chuẩn bị xong chỗ tiền này rồi.
Đã là chuyện chuẩn bị để tới thưởng thức âm nhạc của Vãn Giang cô nương, việc này hoàn toàn xứng đáng. ...
Trời mưa to trong lễ hội Thanh Minh khiến tâm trạng người đi đường cũng ảm đảm không kém.
Tống Du cũng cầm theo cây dù che mưa và đi về phía Hạc Tiên Lâu với con mèo Tam Hoa trong chiếc túi đeo chéo.
Lần này hắn không mặc đạo bào.
Hạc Tiên Lâu nằm ở chỗ giao nhau của thành Đông và thành Tây, không giống như viện Lê Hoa Viên nằm ở đoạn đường Thanh Hồng sầm uất nhộn nhịp, đây là nơi yên bình nhất.
Tiên sinh kể chuyện nói rằng bởi vì Vãn Giang cô nương thích sự yên tĩnh, cộng thêm việc nghe đàn là một thú vui tao nhã cỡ nào nên không thích hợp với vùng đất Yên Liễu phồn hoa đó. Trái lại, quý phụ nhân mấy ngày trước lại nói rằng là do Vãn Giang cô nương đến muộn, trong khi giá nhà ở Trường Kinh sáu năm trước đã đắt đến mức nực cười, trên đường phố sầm uất cũng không có cửa hàng nào cho thuê hay bán nên nàng không còn cách nào khác mới mua lại nơi này.
Hắn không biết chuyện đó có đúng hay không, chỉ thấy nó rất thú vị.
Hạc Tiên Lầu chơi đàn và bán rượu, có rất nhiều cầm sư sinh sống tại đây, cả nam và nữ, khi văn nhân nhã sĩ đến đây, họ không chỉ uống rượu và trà mà còn có thể say sưa nghe đàn, tất cả biến nơi đây trở thành một chốn tương đối trang nhã.
Chơi đàn và bán rượu là noi theo cổ nhân.
Chuyện kể rằng ngày xưa có một cặp tình nhân, nam tử là một tài tử nổi danh trong thiên hạ, nữ tử cũng vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, sau đó họ rơi vào cảnh sa sút nên mở một quán rượu trên phố, chơi đàn và bán rượu.
Hạc Tiên Lầu bán rượu và trà cũng là chủ yếu. Bên trong có những cầm sư chơi đàn hàng đầu, kéo theo rượu và trà cũng bán với giá đắt hơn bình thường, còn chưa kể đến phí chỗ ngồi, nếu muốn cầm sư chỉ gảy đàn cho mỗi mình thì đương nhiên phải bỏ ra thêm chút tiền.
Xế chiều mỗi ngày Vãn Giang cô nương sẽ gảy một khúc đàn ở lầu trên, lầu dưới cũng có thể nghe được, tuy nhiên nếu muốn lên lầu trên thì ngươi sẽ phải bỏ ra một khoản tiền để nghe đàn, ít nhất phải mười lăm lạng bạc.
Chi càng nhiều tiền hơn, càng có thể ngồi gần hơn.
Cổ cầm vốn là như vậy, càng ngồi gần, càng nghe được chi tiết. Nghe nói ngồi ở hàng gần nhất, mỗi lần dây đàn rung lên một cái là có thể chạm đến lòng người, gảy đàn núi cao nước chảy, ngươi sẽ có cảm giác như đang ở trong một bức tranh sơn thủy ngoại thành. Nếu gảy đàn thế sự phong sương, ngươi có thể cảm thấy như đang ở trong một tách trà, sau khi nghe rõ mồn một tiếng mưa đêm giao thừa.
Nhưng đó là mười lăm lượng đó nha...
Tống Du lắc đầu, giẫm giày vải xuống nước khiến nước bắn tung tóe.
Dần dần cả hai đã đến Hạc Tiên Lâu.
Khi hắn nhìn xuyên qua màn mưa...
Lúc này đã là buổi chiều, trong Hạc Tiên Lâu có rất nhiều người nhàn rỗi, trong đó có sĩ tử Trường Kinh và văn nhân nhã sĩ, cũng có người ngồi thành từng nhóm ba, hai người, nghe đàn, uống rượu và nhỏ giọng trò chuyện. Cũng có những người đến một mình, uống rượu say khướt rồi ngủ gục trên sàn sau khi nghe tiếng đàn của cầm sư cao tuổi ở phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận