Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 370: Đành Liều Một Phen

Vốn dĩ hắn chỉ mới tới Trường Kinh, cũng bởi giá cả ở đây quá cao, thật sự không còn đường sống, lúc này mới đến cửa thành chọn một tấm bảng, chẳng qua là muốn kiếm một ít tiền. Vì để bắt con thuỷ quái kia, hắn đã đem hết số tiền ít ỏi còn lại dùng để mua một ít bắt con thuỷ quái, kết quả lúc hắn đến, lại phát hiện ra có người tới trước rồi, lúc này trên người hắn chẳng còn chút tiền nào, bèn không cam lòng.
Nghe nói người gỡ bảng là một võ nhân trong giang hồ, tâm tư hắn lúc này mới dần dần hiểu ra.
Võ nhân giang hồ bản lĩnh lại cao, hắn cũng có lòng tin sẽ ứng phó được, hơn nữa so với một vị võ nhân giang hồ, hắn cũng nghĩ đến chuyện quan huyện sẽ càng tin tưởng rằng người tiêu diệt chính là hắn. Hơn nữa cuộc sống lúc này bức bách, hắn đành liều một phen.
Nào ngờ lại xuất hiện thêm một vị đạo sĩ bên canh.
Hắn cũng quen thuộc với các loại võ nghệ trong giang hồ. Bản thân hắn cũng có cách ứng phó. Nhưng đối với người tu hành huyền môn, trong lòng hắn lại không yên.
Kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ thường như thế, có lúc căn bản không biết đối phương sẽ có thủ đoạn gì, đấu pháp, khó có thể nói đạo hạnh cao nhất định thắng, có lúc do bất cẩn, không chú ý, bất tri bất giác đã trúng âm chiêu của người khác, đợi đến lúc phản ứng lại được thì bản thân đã không còn mạng nữa rồi.
Có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nếu sớm biết sẽ như vậy, hắn nhất định sẽ suy nghĩ lại một phen.
Nhưng bây giờ hắn đã đâm lao thì phải theo lao.
Vừa rồi quan tri huyện đã nói, nếu tra ra người nào dám nói dối hay lừa gạt trên công đường, nhất định sẽ bị xử tội.
Gã trung niên kia nhìn lên nhìn xuống, trong lòng có chút lo lắng.
Vị này xem ra còn khá trẻ tuổi.
"Tại hạ họ Lại, tên Mậu, tự Tử Minh, xin bái kiến."
Gã trung niên nhân cũng chắp tay đáp lễ,"Không biết vị tiên sinh đây gặp ta có việc gì?"
"Ta xem túc hạ cũng là người trong tu hành, có chút đạo hạnh, bất quá nhất thời khốn quẫn, có thể đường đường chính chính kiếm cơm, rất đáng hoan nghênh, hà cớ gì lại phải dùng hành vi bỉ ổi như vậy, cướp công sức của người khác?"
"Tiên sinh đây vẫn là muốn gạt tại hạ."
Người đàn ông không vì cái liếc mắt của vị đạo nhân mà sợ hãi.
"Xem ra tiên sinh đây là bằng hữu của vị nữ hiệp này. Tại hạ đã nói với bạn của tiên sinh, xế chiều hôm trước tại hạ cũng gỡ bảng ở cửa Đông thành, đêm trước cũng đi Vương gia thôn, còn bố trí đồ, quyết chiến với thuỷ quái kia, thu phục được nó. Nếu không phải như vậy, thủy quái kia sẽ không chạy trốn tới chỗ hai vị, hai vị tiêu trừ nó cũng không dễ dàng đến như vậy. Lúc mới tới Trường Kinh, tại hạ là nhất thời khốn quẫn, có nói với bạn của tiên sinh rằng chỉ chia một nửa tiền thưởng là được. Hai vị tựa hồ cũng không muốn."
"Nhà ngươi biết rõ đó không phải là sự thật."
"Xem ra quả nhiên hai vị không muốn giải quyết như vậy..."
Người đàn ông nói với giọng điệu thăm dò:
"Tiên sinh đây là muốn cùng nữ hiệp này kết bè kết cánh, nhưng lại không chịu ra mặt ở huyện nha, phải chăng có uẩn khúc gì?"
"Chỉ là ta lười đến đây thôi."
"Ha ha..."
Người đàn ông kia cười khẩy, xem ra hắn không hề tin những gì Tống Du vừa nói, ngược lại còn chất vấn lại:
"Tại hạ thấy tiên sinh đây cũng là người tu hành, cũng có chút đạo hạnh, tu hành không hề dễ dàng, có lúc nên rộng lượng một chút, loại chuyện như vậy tốt nhất nên thương lượng một chút, không nên động thủ."
"Ồ?"
Tống Du lộ ra vẻ mặt hứng thú:
"Vậy thương lượng thế nào đây?"
"Nếu chỗ tiên sinh là hai người, tại hạ sẽ lui một bước, lấy tám lượng bạc thôi, hai vị lấy mười hai lượng. Về phần huyện nha bên kia, tại hạ sẽ tự tìm một lý do thoái thác. Chỉ cần hai bên tán thành để mọi chuyện qua đi, người trong huyện nha cũng không muốn làm khó dễ gì ."
Hắn nói tiếp,
"Đến lúc đó Lại mỗ mời hai vị uống hai chén trà , hai vị thấy ra sao?"
"Các hạ đây là muốn khi dễ tại hạ."
Tống Du lại lộ ra ý cười, giọng điệu hoàn toàn thoải mái.
"Đó là tấm lòng thành của Lại mỗ."
"Hẹn lần sau gặp."
"Vậy ý tiên sinh đây là muốn cùng Lại mỗ tranh cao thấp?"
Người đàn ông kia nói, hắn nheo nheo mắt lại, cảnh giác,
"Lại mỗ vẫn như câu nói vừa rồi. Chuyện kiểu này, tốt nhất vẫn nên thương lượng hòa giải. Một khi tranh đấu, chẳng ai lấy sinh mạng của mình ra đùa giỡn cả. Nếu tiên sinh vẫn cảm thấy chưa hài lòng, chúng ta có thể thương lượng thêm."
"Trước đây người bạn của tại hạ đã nói qua với các hạ rồi, nếu cuộc sống của các hạ khó khăn, bọn ta sẽ tặng các hạ một lượng bạc, nhưng các hạ không đồng ý."
"Một lượng quá ít, số tiền này không đủ để ở Trường Kinh một tháng."
"Thì ra là thế..."
"Vậy xin tiên sinh hãy nói rõ ràng."
"Các hạ chỉ là muốn cầu tài, tại hạ cũng nguyện ý dành một cơ hội cho các hạ. Nếu các hạ có đổi ý, làm phiền đến huyện nha nói rõ giúp ta là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận