Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 372: Điều Quan Trọng

Vì sao hôm nay thế thân của Bách Thử Bách Linh lại không có tác dụng?
Hắn không kịp suy nghĩ, chỉ vội vàng đứng lên, lại từ trong hành lý lấy ra một người gỗ nhỏ, cầm trên tay lắc lư, đồng thời niệm chú ngữ.
Hắn thì thầm và đọc nó ba lần.
Ngay lập tức hắn nắm chặt đầu người gỗ, tay dùng sức một cái.
"Khậc!"
Hắn trực tiếp rút đầu ra.
"Ha..."
Hắn thở phào nhẹ nhõm, lại nằm xuống một lần nữa, hết sức thả lỏng.
Đã sang canh ba rồi, cũng nên ngủ thôi
Trong đầu hắn lúc này lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trong chốc lát hắn cảm thấy đạo nhân trẻ tuổi kia làm như có chút bản lĩnh, muốn ngày mai tới tìm hắn, tâm phục hắn, coi như mình thiệt khoản tiền kia, tìm hắn kiếm chỗ sinh sống, hành nghề trên phố kiếm tiền cũng không phải là không thể.
Trong chốc lát hắn lại nghĩ người ta đã ra tay, nếu mình không có qua có lại, chỉ sợ bị người ta xem nhẹ, cảm thấy bị khi dễ. Nhưng nếu là chính hắn đi tìm, vị đạo nhân trẻ tuổi kia lại thật giống có chút bản lĩnh, có nên làm loạn chuyện này không, thậm chí đến chết mới thôi.
Trong lòng hắn so đo, nhìn trước ngó sau, khó ngủ.
Thoắt cái, trời đã sáng.
"Không đúng!"
Người đàn ông trung niên mở to mắt. ...
Một đêm không ngủ, hiển nhiên không có chuyện gì, nhưng ai biết được có thể quản thứ đồ chơi này được bao lâu?
Nào có đạo lý thức mãi không ngủ?
Cứ luôn không ngủ, cho dù không tự ép chết mình, chỉ sợ cũng sẽ phát điên trước.
Điều quan trọng chính là, hắn đã uổng phí hai người gỗ thế thân khác nhau, một con hắn thường mang theo bên người, một con dùng để chủ động thi pháp, vậy mà đều không có chỗ dùng. Điều này chứng tỏ hoặc là đạo hạnh của người đó hơn xa bản thân hắn, hoặc là phương pháp người nọ sử dụng có trình độ rất cao thâm, hoặc là phương pháp đó vốn đã tuyệt diệu.
Cho dù ra sao, điều này dường như cũng rất phiền phức.
Người trung niên lại tiếp tục tìm kiếm trong túi hành lý, hắn lấy một cái hồ lô nhỏ màu vàng có phong cách cổ xưa ra, đổ lạch cạch ở trên tay một hồi lâu mới đổ ra được một hạt giống màu đen, giống như hạt bí đỏ, hạt này liền rơi vào lòng bàn tay hắn.
"..."
Người trung niên có hơi không nỡ, trên khuôn mặt hắn hiện lên sự rối rắm.
Cuối cùng hắn cắn răng hạ quyết tâm, hắn tìm một thanh loan đao, đào một cái hố ở dưới đất, sau đó chôn hạt giống xuống, lấp một lớp đất mỏng lên, sau đó tưới cho nó chút nước ở bên trên.
Sau đó hắn lẩm bẩm trong miệng.
"Dịch Sơn Tiên Chủng, có hiểu được tiếng người chăng? Nếu như hiểu được tiếng người, lớn lên thật nhanh. Dịch Sơn Tiên Chủng, có hiểu được tiếng người chăng? Nếu như hiểu được tiếng người, lớn lên thật nhanh."
Hắn đọc mãi liên tục, không hề dừng lại.
Không bao lâu sau, một chuyện thần kỳ đã xảy ra.
Trong lớp đất mỏng bỗng nhiên xuất hiện một điểm đen, trong chớp mắt, điểm đến đó đã đâm xuyên ra khỏi lớp đất mỏng, phía dưới là một màu xanh... Thì ra chính là hạt giống vừa mới trồng xuống ban nãy, bây giờ nó đã cắm rễ, lớp vỏ hạt giống màu đen ban đầu nhú lên, phá đất mọc ra, không lâu sau, lớp vỏ hạt giống đã rơi xuống, hiện ra lá cây mềm mại ở bên dưới.
Chiếc lá nhanh chóng mở ra, đó là một mảng màu xanh đậm khiến người ta yêu mến.
Mầm cây cũng nhanh chóng cao lên, giống như kỳ tích.
Cái cây này giống như có sinh cơ vô tận, trong lời thúc giục không ngừng nghỉ của người trung niên, nó nhanh chóng phát triển khiến cho người ta kinh ngạc.
Người trung niên đọc chừng một nén nhang, bên trong căn phòng đã có thêm một cây dây leo cao bằng nửa người, vô cùng xanh tốt, giống như cây đậu hà lan, phía trên dây leo còn nở ra bông hoa màu xanh tím .
Lúc này người trung niên mới ngưng đọc không thúc giục nữa, hắn nhìn dây leo kia, nói tiếp.
"Dịch Sơn Tiên Chủng? Có hiểu được tiếng người chăng? Nếu như hiểu được tiếng người, lấy yêu pháp nguyền rủa trên người tiểu nhân đi."
Người trung niên vừa nói, vừa nâng thanh loan đao lên, định chờ đến khi hoa nở rồi tàn xuống, kết thành trái, trái chín rồi hắn sẽ chặt một dao chém trái xuống, như vậy đương nhiên sẽ có thể chặt đứt lời nguyền yêu pháp trên người mình.
Nhưng hắn cầm thanh loan đao đứng ở bên cạnh chờ một hồi lâu, dây leo vẫn là dây leo, hoa vẫn là hoa như cũ, không hề héo úa.
Càng không có trái cây kết ra.
"Hả?"
Người trung niên sững sờ một hồi, nhíu chặt lông mày.
Sau đó hắn đọc tiếp.
"DỊch Sơn Tiên Chủng? Có hiểu được tiếng người chăng? Nếu như hiểu được tiếng người, lấy yêu pháp nguyền rủa trên người tiểu nhân đi, kết thành trái."
Cây dây leo giống như bị gió thổi, lắc lư chao đảo.
Chuyện khiến cho người trung niên ngạc nhiên đã xảy ra...
Cây dây leo bỗng nhiên yếu ớt, khô héo, ngay sau đó nó xụi lơ trên mặt đất, hắn còn chưa kịp tới gần xem xét, một tiếng bùng chợt vang lên, một ngọn lửa dấy lên, dây leo trong chớp mắt biến thành tro bụi.
"!"
Người trung niên cực kỳ hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận