Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 819: Cảm Tạ

"Tại hạ tin."
Ý cười trên mặt Tống Du càng thêm nồng đậm.
Cảm giác này cũng giống như lúc sáng sớm hôm qua, khi hắn vừa tới huyện Mặc Trúc, thấy ở ven đường có người phụ nhân bọc vỏ trứng muối thuê, tận mắt thấy mình tạo thành ảnh hưởng cho thế giới này, vừa trực tiếp vừa nhanh tới vậy, cảm giác này khó mà dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung được.
Mèo Tam Hoa dường như cũng có chút khác lạ.
Tuy nhiên, cảm xúc của nó đương nhiên khác với đạo sĩ, nó chỉ ngồi ở bên chân đạo sĩ, quay đầu ra sau, nhìn về phía chim én ở bên ngoài, giống như đang trò chuyện gì đó với chim én.
Cũng giống như khi tiểu hài tử bên trong học đường nghe lão sư kể chuyện liên quan tới đồng học của mình, liền không nhịn được quay đầu lại nhìn sang đồng học kia.
"Vậy khách quan..."
"Xem thứ khác đi."
"Được..."
Tiểu thương rõ ràng có chút thất vọng.
Nhưng rất nhanh hắn liền hào hứng trở lại.
Bởi vì đạo sĩ đã mua xong mấy loại hương liệu, số lượng đều không ít.
Trông dáng vẻ của đạo sĩ dường như khá thẳng thắn, suy nghĩ của tiểu thương thay đổi một hồi, lúc báo giá khó tránh khỏi cao hơn vài phần. Tuy nhiên, tiểu tử dẫn đường kia quả thật đáng ghét, hắn biết sạp hàng và giá bán của tiểu thương ở Đông thành, chỉ nói ra 2 câu liền giữ nguyên giá như cũ. Uổng công mấy ngày trước, lúc vừa mới tới huyện Mặc Trúc, tiểu thương còn nhờ hắn dẫn đường từ cổng thành tới xa mã điếm này, còn đưa cho hắn mấy văn tiền dẫn đường.
Cũng may thiếu niên này cũng không tiếp tục nhiều lời nữa, hơn nữa mấy ngày trước lúc bọn hắn mới tới đây, sau khi thiếu niên này dẫn đường còn giúp bọn hắn chuyển hàng, cũng rất nể nang. Vì thế, tiểu thương cũng không nhiều lời với hắn nữa.
Đạo sĩ vừa lòng thỏa ý ra khỏi xa mã điếm.
Tiểu thương cũng rất vừa lòng thỏa ý.
"Vừa rồi đa tạ túc hạ."
Đạo sĩ hành lễ rồi nói lời cảm tạ với thiếu niên, đồng thời lấy mấy văn tiền từ trong ngực ra.
"Nếu không phải như thế, tại hạ sẽ phải bỏ ra không ít tiền. Đây là tiền dẫn đường của túc hạ, coi như tạ ơn vừa nãy túc hạ đã giúp tại hạ tiết kiệm tiền, hay coi như hoa hồng cho khoản tiết kiệm lúc nãy cũng được."
Thiếu niên ngước mắt lên nhìn hắn, vươn tay ra.
Nhưng hắn chỉ lấy 5 đồng bạc từ trong lòng bàn tay hắn.
Ngay sau đó, hắn bình tĩnh nói với Tống Du.
"Lấy tiền tài của người, trừ tai hoạ cho người, vốn làm nghề dẫn đường để kiếm sống, tiện tay mà thôi, nói nhiều hay ít cũng đều là nói."
Tống Du nhìn thấy sự quật cường trong mắt thiếu niên.
Vẻ quật cường này quả thật rất hiếm thấy, nó chỉ thuộc về thiếu niên, phàm là người lớn tuổi hơn một chút đều sẽ thiếu đi mấy phần.
"Đa tạ túc hạ."
Tống Du cười, không nói nhiều, cũng thu tay lại.
"Tuy nhiên, không thể thiếu nhân tình của người khác, cũng không thể không đáp trả ý tốt của người khác, quy tắc trên giang hồ cũng là như vậy, lần sau gặp mặt, ta sẽ cảm tạ túc hạ lần nữa."
"Tiên sinh chỉ là khách qua đường, mặc dù huyện Mặc Trúc nhỏ bé, nhưng muốn gặp được cũng không phải chuyện dễ dàng gì."
Mặc dù thiếu niên ăn mặc cũ rách, gương mặt cũng bị cháy nắng đen nhánh, nhưng thực tế vẫn có thể nhìn ra diện mạo tuấn tú của hắn, khí chất cũng không bình thường, không hề giống dáng vẻ trưởng thành sớm của con cháu nhà nông. Lúc này, hắn mới kiêu ngạo nói.
"Gặp được rồi nói sau."
"Được."
Đạo sĩ bình tĩnh đồng ý với hắn.
Thiếu niên quay người rời đi.
Đạo sĩ cũng về lại khách điếm.
Huyện thành Mặc Trúc rất nhỏ, rất khó bị lạc đường.
Trên đường, hắn thuận tiện mua thêm 1 chậu hoa, lúc đi qua đoạn đường không được lát đá xanh, hắn cũng xúc ít đất mùn trong rừng cây.
Lúc về lại khách điếm, Tống Du liền đặt hết tất cả hương liệu mua được lên trên bàn. Mèo Tam Hoa cũng nhanh chóng nhảy lên cái bàn, đứng sát lại gần ngửi mùi hương liệu, nhịn không được lại hắt xì mấy cái.
Hắt xì xong, nó lại nhịn không được tới ngửi tiếp.
"Đừng tới quá gần..."
Tống Du nhịn không được lấy tay ra ngăn nó lại.
Cái mũi nhỏ của mèo Tam Hoa khẽ nheo lại hai cái, nhưng nó cũng không cố chấp tiếp tục bước lên ngửi, mà nhìn sang phía đạo sĩ. Lúc này nó mới mở miệng hỏi hắn.
"Tại sao lúc ban ngày thuyết thư tiên sinh kia lại nói dối?"
"Cũng không tính là nói dối."
Tống Du đưa tay ra xoa đầu nó.
"Nơi này cách Ngôn Châu quá xa, từ Việt Châu tới đây cũng rất xa, từ Quang Châu, Hàn Châu vòng qua đây lại càng xa. Thuyết thư tiên sinh trong trà lâu lại không tận mắt nhìn thấy, cũng không được nghe tin tức trực tiếp. Hắn chẳng qua cũng chỉ nghe được vài tin tức trong giang hồ, nói không chừng còn nghe không được đầy đủ, rõ ràng. Truyền thuyết trong giang hồ chính là như vậy, truyền tới truyền lui sẽ trở nên thay đổi."
"Tại sao phải thành ra như thế?"
"Biến thành dáng vẻ mọi người đều thích nghe."
"Tại sao Tam Hoa nương nương lại biến thành con hổ con?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận