Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 319: Linh Hồn Lang Thang Trong Thiên Địa

Khi ánh lửa chiếu sáng, đạo nhân nhìn thấy họ và họ cũng nhìn thấy đạo nhân.
Một bên thì đầy sợ hãi, trong khi bên kia lại điềm tĩnh và dịu dàng.
"..."
Đạo nhân thổi ra một hơi, cả hai đều chìm vào giấc ngủ. ...
Một lúc sau, bọn họ ra khỏi hang động.
Tất cả Sơn Quái đều bị hàng phục, nhưng không ai trong số chúng bị giết.
Tống Du đi tới nhìn xem, loáng một cái rắc xuống một vài ngọn lửa, phần đông yêu ma quỷ quái đã biến thành tro bụi trong ngọn lửa, số còn lại vừa nhìn thấy hắn đã run rẩy vì sợ hãi.
"Mặc dù các vị nhờ vào con quỷ kia mới có thể đắc đạo, nhưng dù sao đắc đạo cũng không hề dễ dàng, xét thấy các ngươi tuy bị hắn khống chế nhưng cũng chưa từng ăn thịt ai, lần này ta sẽ tha thứ cho các vị."
Tống Du nói với bọn hắn.
"Hi vọng về sau các vị sẽ ghi nhớ thật kỹ kết cục của quỷ kia và những bài học rút ra từ lần này, hãy quý trọng đạo hạnh của mình và tu tập cho tốt, bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng không thể ăn thịt người, nếu không thì dù thiên địa không trừng trị, nhưng cũng sẽ có người đến tru diệt ngươi, vĩnh viễn sẽ không được chết yên lành."
Mấy Sơn Quái sửng sốt trong chốc lát, tựa hồ vẫn không thể tin được.
Khi phản ứng lại, bọn hắn vui mừng đến mức chắp tay vái lạy không ngừng, hết gật đầu rồi lại rơi nước mắt.
"Lúc này tại hạ mời Sơn Thần ra thì có hơi bất tiện, không biết có vị nào nhanh nhẹn hơn có thể giúp ta đưa hai người này đến ven đường được không?"
"..."
"Không có vị nào nguyện ý giúp ta một tay sao?"
"Ngao"
Một Sơn Quái bước ra.
"Đa tạ."
Ngay sau đó Tống Du chắp tay với mấy tên khổng lồ đá rồi nói:
"Cũng cảm tạ các vị Sơn Thần đã tương trợ."
Một tiếng nổ ầm vang lên, những gã khổng lồ tan rã, chỉ còn lại những tảng đá nằm rải rác trên mặt đất. Tất nhiên, những thứ này không phải là Sơn Thần thực sự mà là một cách biến đá thành binh lính, những gì trong đá chỉ là những linh hồn lang thang trong thiên địa, nhưng với đạo hạnh của Tống Du, binh lính cũng có thể được gọi là tướng quân. Trước nay người ta quen dùng các cách gọi kính trọng, ví dụ như khi thấy bộ khoái thì gọi là bộ đầu, thấy quân nhân thì gọi một tiếng giáo úy, cũng có thể gọi một tiếng tướng quân. Người khổng lồ bằng đá được phép thuật triệu hồi có chút linh tính nhất định nên nhiều người còn gọi nó là Sơn Thần.
Từ biệt khi ra đi và chào đón khi đến, việc thể hiện tấm lòng tôn kính không phải là điều xấu.
"Đi thôi."
Tống Du rời khỏi đây.
Sơn Quái núi cõng hai người và cẩn thận đi theo hắn, trong khi những yêu tinh núi và quỷ quái khác thì lật đật chạy tứ tán.
Nó mơ hồ nghe thấy đạo nhân nói chuyện với mình:
"Dù sao túc hạ cũng đến được đây, bây giờ đã có linh trí thì nên tu tập cho tốt. Vì ngươi là linh hồn của ngọn núi này nên hãy canh giữ ngọn núi này và đừng để các linh hồn khác gây rắc rối. Giúp đỡ người khác có lợi ích riêng của nó."
Sơn Quái không thể nói chuyện, nó chỉ cúi đầu bước đi.
Tia sáng màu trắng bạc dần ánh lên ở phía chân trời.
Đi bộ đến đường chính thì trời cũng đã sáng choang, nhưng gần đây có tin đồn Sơn Quái gây náo loạn trên ngọn núi này, phía trước lại không có làng mạc hay cửa hàng nên không ai dám đi ngang qua đây khi trời còn quá sớm.
Sơn Quái thả hai người họ xuống ven đường.
"Đa tạ túc hạ."
"Gầm..."
"Xin hãy khoan đi, nhớ kỹ lời ta nói."
"..."
Hắn nhìn thấy Sơn Quái nhảy lên vài lần trước khi biến mất tận sâu trong rừng rậm, lúc này Tống Du mới quay mặt đi, lại thổi một hơi thở nữa vào hai cha con nọ. Sau đó hắn phân biệt phương hướng một lát trước khi quay đầu bỏ đi theo một hướng khác.
Trong suốt quá trình này, những câu hỏi của Tam Hoa Miêu cứ văng vẳng bên tai hắn mãi chẳng dứt. ...
Quang cảnh ngày xuân rất đẹp.
Nếu nói một năm có bốn mùa, xuân hạ thu đông, tất nhiên mỗi mùa sẽ có phong cảnh và ưu ái khác nhau, nhưng nếu nói mùa thích hợp nhất để đi dạo thì chính là mùa xuân.
Dù cho mùa thu lá vàng cũng phải xếp phía sau.
Ngày xuân sức sống tràn trề, vạn vật sinh sôi, đi bộ trong thế giới như vậy, cũng khiến cho tâm trạng con người trở nên thoải mái hơn.
Đạo sĩ thong dong bước đi, hướng về phía Trường Kinh, vừa đi hắn vừa ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường, vẻ mặt hắn lãnh đạm, có vẻ giấc ngủ trên núi đêm qua giống rạng sáng nay.
Vẫn là con đường ấy, góc nhìn qua lại không giống nhau, cảnh sắc cũng khác nhau.
Bọn họ đi bộ từ sáng đến giữa chiều, cuối cùng trở về Trường Kinh.
Sau khi vào thành, họ từ từ đi về nhà.
Phía trước, chợt đi ngang qua một tửu lâu.
Tửu lâu được xây vô cùng hoa mỹ, mang vẻ đẹp cổ kính, bảng hiệu trông rất dễ nhìn, nếu quan phủ không bố trí lớp gỗ, sợ là cửa của tửu lâu sẽ chiếm nửa đường.
Trên cửa khắc ba chữ lớn:
Vân Xuân Lâu
Đạo sĩ không khỏi dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận