Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 599: Phát Hiện

Sau đó, ngày càng có nhiều chuột hơn kéo đến. Một lát sau, dường như lũ chuột nhận ra rằng những người đến lần này cũng giống như những lần trước, họ không phải vô ý làm tổn thương lũ chuột mà là những người có năng lực cố ý tìm đến diệt trừ yêu quỷ nên đã tập hợp một đàn chuột với số lượng lớn, khí thế ngút trời.
Đột nhiên một giọng nói vang lên trong bầu trời đêm:
"Đạo sĩ và người giang hồ này đến từ đâu? Gan to bằng trời mới dám mò đến đây làm bị thương các chuột con của ta!"
Giọng nói này the thé và mỏng manh, chẳng biết truyền đến từ chỗ nào. Cùng lúc đó trong đêm tối có vô số chuột con bao quanh, ngay cả truyền nhân của Phục Long Quan cũng không thể tìm thấy hắn.
"Rào..."
Tống Du nhìn thấy cỏ dại trên núi đong đưa giống như bị gió thổi bay, trong luống cỏ dại mọc rậm rạp chằng chịt là đàn chuột con dày đặc đang đổ nhào về phía này. Cùng lúc đó, một cái đầu nhỏ đột nhiên thò ra từ chiếc áo choàng trên lưng con ngựa màu đỏ sẫm, nó duỗi cổ ra thật dài, quay lại nhìn một vòng xung quanh, chỉ cần liếc nhìn một cái là nó đã phát hiện ra con chuột đăc biệt khác thường trong vô số con chuột.
"Ở bên kia!"
Mèo Tam Hoa đột nhiên bò ra khỏi áo choàng, đứng trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm về một phương hướng.
"Tam Hoa Miêu đã nhìn thấy hắn!"
Nói xong, nó nhảy xuống, tư thế uyển chuyển mà mạnh mẽ.
Trên núi cỏ mọc um tùm, đàn chuột tràn vào khiến ngay cả cỏ cây cũng bị dẫm đạp xẹp lép, nhưng mèo Tam Hoa không hề sợ hãi, nó chạy ngược hướng với đàn chuột, điên cuồng lao đến như một con hổ con với tốc độ cực nhanh.
"Không ổn..."
Nơi xa truyền đến một thanh âm yếu ớt. Đó là giọng nói của con chuột yêu kia.
Rốt cuộc chuột vẫn là loài nhút nhát, trời sanh bản chất là sợ mèo, nếu con chuột yêu này thực sự có đạo hạnh mấy trăm năm, đương nhiên Tam Hoa Miêu sẽ không có cách nào đối phó được hắn, tuy nhiên, chưa kể đến bản tính của hắn thận trọng nhưng dù sao Tam Hoa Miêu cũng phi thường, tuy rằng nó không còn đảm nhiệm chức vụ Miêu Nhi Thần nữa, nhưng thần lực vẫn chưa tiêu tán, hơn hết là con chuột nọ khá nhanh nhạy, nó chỉ cần nhìn một màn này cũng biết có chuyện gì đó không ổn. Thế là con chuột yêu quay người bỏ chạy không chút do dự.
Không biết là do không có sự kiểm soát của hắn nên lũ chuột mới phân tán, hay là do chúng bị Tam Hoa Miêu dọa cho sợ hãi trong lúc không có sự giám sát của hắn, hoặc là do hắn đã đặc biệt hạ lệnh trước khi chạy trốn. Tóm lại sau khi hắn quay đầu chạy trốn, lũ chuột tụ tập như nước thủy triều dâng dường như có thể quét sạch, cướp phá mọi thứ lập tức tản ra tứ phía, lũ chuột bỏ chạy vội vã khiến khung cảnh lâm vào hỗn loạn, đồng thời cũng gây ra rất nhiều rắc rối cho mọi người truy đuổi.
Cùng lúc đó mèo Tam Hoa vẫn chạy như gió, không ngừng theo sát sau lưng. Chuột yêu chạy nhanh nhưng Miêu Nhi cũng đang bám theo sát nút.
Con chuột này có hình dáng giống hệt những con chuột khác như cùng một khuôn đúc ra, kích thước cũng không có gì nổi bật, cho dù Lôi Bộ Chính Thần giỏi bắt yêu đến, e rằng trong thời gian ngắn cũng khó có thể phân biệt được hắn, trong quá trình trốn thoát, những con chuột bình thường không ngừng chui ra và chủ động đánh lạc hướng giúp hắn chạy thoát thân. Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa, mèo Tam Hoa phía sau dường như đã nhận thức được hắn và đuổi theo sát sao.
"Huh..."
Con chuột quay đầu lại, một cơn gió lạnh thổi ngang qua. Ngay lập tức cỏ dại ở những vùng gió thổi qua bị chém đứt như tơ. Con chuột tức khắc lao vào giữa một nhóm chuột. Tuy nhiên, mèo Tam Hoa nhanh nhạy né được một cách nhanh chóng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Sau đó, nó thấy đôi lúc con chuột yêu đột ngột quay đầu lại, thổi ra một cơn gió, có khi lại khống chế những con chuột khác lần lượt vồ lấy mình, nhưng từng con một đều bị Miêu Nhi giải quyết nhanh gọn.
Trong cơn tuyệt vọng, con chuột yêu tìm được một cái lỗ và lập tức chui xuống đất.
"Bành!"
Gần như ngay giây tiếp theo, Miêu Nhi lao tới lối vào của cái hố và cũng chui vào trong. Đột nhiên, đất vỡ vụn bay khắp nơi.
Nhưng dù sao thân thể của nó cũng lớn hơn một con chuột một chút, con chuột có thể chui vào cái hang này một cách trót lọt, nhưng đến lượt nó lại gặp rất nhiều khó khăn, nó phải dùng rất nhiều sức lực nhưng chỉ có thể đi được một khoảng cách ngắn. Trong hố sâu chỉ độc một màu tăm tối, con chuột mà nó vừa truy lùng đã biến mất từ ​​​​lâu.
Tam Hoa Miêu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chui ra ngoài lần nữa.
Khi nó quay đầu nhìn lại, kiếm khách cưỡi ngựa đến đầu tiên, gần như ngay sau đó, đạo sĩ cũng tìm đến.
"Nó chạy nhanh quá, nhanh hơn nhiều so với con chuột trước đó, đã chui vào rồi!"
"Không sao đâu..."
Đạo nhân vẫn giữa tâm thái thong thả như cũ, hắn trấn an nó một câu, sau đó dùng tay bóp pháp quyết, sau đó nhấn xuống một khoảng trống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận