Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 933: Rượu Nếp Than

Người lớn lúc nào cũng không thú vị như vậy à?
Hay thỉnh thoảng mới như vậy?
Suy nghĩ của tiểu nữ đồng vô cùng sinh động.
"Tam Hoa nương nương."
Giọng nói của thị nữ truyền tới từ phía trước.
Dường như thị nữ cũng đã ăn uống no nê, có vẻ như nàng không có hứng thú trò chuyện với đạo sĩ, mà đang mỉm cười nhìn nó.
"Có phải Tam Hoa nương nương cảm thấy không thú vị không, hay để ta tới chơi cùng Tam Hoa nương nương có được không?"
"Tam Hoa nương nương cũng có cái đuôi của mình."
"Vậy tùy ngươi."
Tiểu nữ đồng ngồi ở bên cạnh đạo sĩ, cơ thể nhỏ bé dựa vào hông của đạo sĩ, nó xuất thần ngẩn người, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng dường như cũng không nghĩ gì cả, thỉnh thoảng nó lại quay đầu sang đối mặt với thị nữ.
Cả người rơi vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu.
"Phù..."
Gió lạnh thổi tới, khiến màn trướng bằng lụa trắng thổi phất phơ.
Màn trướng bay phấp phới hấp dẫn sức chú ý của nó.
Tiểu nữ đồng không khỏi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm bức màn, sau đó nó lập tức mặt không biểu cảm vặn vẹo cơ thể, phùng một tiếng, nó liền biến thành hình dáng con mèo, bắt đầu chạy lung tung trên căn gác trống trải. Nó đứng lên túm lấy tấm rèm, hoặc điên cuồng chạy từ trái qua phải như một người điên, sau đó nó ngừng lại một lát, nhìn chằm chằm không khí, sau đó lại tiếp tục điên cuồng chạy sang hướng khác.
Nếu không thì lại điên cuồng chạy lòng vòng quanh cây cột bên cạnh.
Thỉnh thoảng nó lại đuổi theo cái đuôi của mình chạy vòng tròn, sau đó nằm xuống ôm lấy chiếc đuôi cắn lung tung một hồi, hoặc là chạy tới khu vực tầng 2, đi dạo trên lan can.
Chơi đùa một hồi, nó lại chạy về bên cạnh đạo sĩ, kéo 2 cái chén nhỏ lại gần, liếm mấy miếng canh thịt dê, lại liếm mấy hớp rượu nếp than, nó còn chú ý mưa móc chia đều, không lạnh nhạt món nào cả, giống như đang lặp lại.
Đến khi đã ăn uống no nê, nó lại chuyển động cơ thể, tiếp tục chạy lung tung chơi đùa trên sàn nhà.
Đạo sĩ vẫn đang nghe nữ tử nói chuyện.
"Thứ khó lường nhất chính lão liễu già sống từ thời thượng cổ cho tới bây giờ, hắn có năng lực nhìn thấu trời đất, trong tất cả yêu tinh quỷ quái trên thế gian này, khó tìm ra được kẻ nào lợi hại hơn hắn. Tuy nhiên, từ nhiều năm trước, khi chiến loạn ở phương Bắc vẫn còn diễn ra, đã không ai nghe tới tin tức của hắn nữa, bây giờ thiên đạo tiến triển nhanh tới vậy, nói không chừng hắn cũng đã tiêu vong từ lâu."
Vãn Giang cô nương nói.
"Bạch Tê nhất tộc bị Bạch Ngưu Đại Vương làm liên lụy, có lẽ đang phải đối mặt với đợt thanh tra toàn diện của Thiên Cung, nghe nói Đà Long nhất tộc cũng đã xuôi Nam, vì được trường tồn lâu dài mà định học theo An Thanh Yến Tiên, mưu cầu hương hỏa thần đạo của nhân gian."
"Túc hạ có tính toán gì không?"
"Đạo trưởng đang hỏi chúng ta, hay hỏi hồ ly Việt Châu?"
"Có gì khác nhau ư?"
"Nếu hỏi chúng ta, vậy ta phải hỏi đạo trưởng một câu trước, đây là sự quan tâm, tò mò giữa bạn bè với nhau, hay xuất phát từ lễ nghi của đạo làm người?"
Nữ tử cười nói.
"Nếu hỏi hồ ly Việt Châu, vậy chúng ta không thể nói cho đạo trưởng."
"Vậy bỏ đi."
Tống Du không chút suy nghĩ, lập tức cười nói.
"Túc hạ đã từng nhìn thấy thần điểu Việt Châu bao giờ chưa?"
"Lúc nhỏ đã từng nhìn thấy một lần."
"Vậy không biết nó có nguồn gốc từ đâu?"
"Có rất nhiều lời đồn liên quan tới thần điểu, có người nói đó là tinh linh được trời đất nuôi dưỡng, cũng có người nói đó là đại năng Thượng Cổ chết đi hóa thành, cũng có người nói đó chỉ là một hiện tượng lạ trong trời đất, cụ thể ra sao, e rằng chỉ có người sinh ra cùng thời với thần điểu, tình cờ nhìn thấy nó mới có thể biết được."
Dáng vẻ nữ tử nghiêm chỉnh, nàng mỉm cười nói.
"Tuy nhiên trước đây, khi Vãn Giang có duyên nhìn thấy thần điểu cũng là lúc Vãn Giang mới mở linh trí, lúc bấy giờ đang là thời loạn, chỉ thấy phong thái của nó vô cùng tuyệt vời, đẹp đến mức che phủ tất cả gian khó trên thế gian, lấy đi vô số chấp niệm của các oan hồn, bỗng có cảm giác thực ra nó tới từ đâu cũng không quan trọng, có thể nhìn thấy dáng vẻ của nó chính là vinh hạnh to lớn của Vãn Giang."
"Có lý."
Ngọn lửa trong bếp lò không lớn, thời gian lâu như vậy, nhưng nồi canh thịt dê chỉ vừa mới sôi, nước canh màu trắng sữa sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên.
Tống Du cho chồi đậu hà lan vào trong nồi, hắn chỉ trụng sợ qua, sau đó gắp lên bỏ vào trong chén.
Chồi đậu hà lan mềm mại, chỉ vừa mới cho vào nồi đã nhanh chóng chín mềm, mùi canh thịt dê kết hợp với mùi thơm ngào ngạt của chồi đậu hà lan, đạo sĩ ăn uống ngon lành, trong chớp mắt, hắn có cảm giác như trở về lúc còn ở trên núi, vào mùa đông, hắn, sư phụ và Hắc Vũ Đạo Gia co ro trong đạo quan đốt bếp lò.
Hắn khẽ ngước mắt lên, trong làn khói mờ mịt, trước mặt hắn lại là một con hồ yêu.
Nữ tử mỉm cười nhìn hắn, giống như hỏi hắn đang có tâm sự gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận