Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 772: Sợ Hãi

Hắn bước lên trên bước tường núi, mọi người vốn cho rằng đạo sĩ sẽ dừng bước, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi lên phía trước, giống như ở bên ngoài bức tường núi dày mấy trượng có thêm một cây cầu nữa nghiêng xuống dưới theo hướng chéo, hoặc cũng có thể một mặt kia của bức tường núi vốn đã có độ dốc. Chẳng qua không còn nhìn thấy người ở phía trên bức tường núi đâu nữa, chỉ có thể nhìn thấy đạo sĩ và con mèo tiếp tục bước đi. Hình bóng của con mèo dường như đã sắp sửa biến mất, còn đạo sĩ thì dần dần nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn bị một mặt của bức tường núi ngăn lại, biến mất không thấy tăm hơi nữa.
Tướng quân trợn tròn mặt, hắn cũng can đảm đi theo sau, cũng đi lên trên bức tường núi định xem thử tiên nhân đấu pháp là cảnh tượng ra sao, dù có chết cũng can lòng. Nhưng hắn còn chưa bước lên lỗ châu mai trên tường thành, chiếc cầu đất trước mặt bỗng nhiên sụp xuống, bùn rơi xuống dưới.
"Bành..."
Bọt nước bắn tung toé ở bên dưới.
Tướng quân lập tức sững sờ, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
May mà hắn vẫn chưa đi lên, nếu hắn đi lên, mới đi được một nửa cây cầu liền sụp xuống, bức tường thành cao tới bốn, năm trượng, hắn còn mặc áo giáp nặng như vậy, cho dù võ nghệ của hắn có cao cường tới đâu, chắc chắn cũng bị ngã không nhẹ.
"Tướng quân..."
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiểu giáo đứng sau lưng đang gọi chính.
Tướng quân nhìn lại, hắn thuận theo hướng ngón tay của theo tiểu giáo nhìn ra phía xa xa.
Chỉ thấy cơn sóng phía trước giống như bỗng nhiên dừng lại, khung cảnh trước mặt kỳ lạ như một bức tranh. Đã vậy, nước ở bên ngoài bức tường đất như bị một sức mạnh nào đó tách ra, để lộ một con đường, một lúc sau mới nhìn thấy đạo sĩ chống cây gây trúc mang theo con mèo đi lại trong chỗ nước bị tách ra đó, đi xa hơn về phía trước.
Đám yêu ma ở chỗ xa thấy vậy đều vô cùng sợ hãi.
Chợt thấy đạo sĩ nhanh chóng vung cây trượng lên.
Con sóng bỗng nhiên đi về hướng ngược lại, nước lập tức quay đầu, vỗ lùi về phía sau.
Có thể nhìn thấy rõ ràng cơn sóng này không phải hiện tượng hình thành từ tự nhiên, lúc nó mãnh liệt lao về một phía, dường như mặt nước đã trở thành một bên cao một bên thấp, như thể một phần nước bị một sức mạnh nào đó hấp thu.
"Oanh!"
Sóng nước mang theo sức mạnh của vạn quân đánh thẳng về phía đám yêu ma ở xa xa. Đám yêu ma vừa định chạy trốn, một cột sóng cao mấy trượng lập tức đập tới, đánh tan hết bọn chúng.
Những người có đạo hạnh thấp thậm chí còn cảm thấy đầu óc choáng váng.
Đạo sĩ lại vung trượng lên lần nữa.
"Ầm ầm!"
Vô số sấm sét từ trên trời giáng xuống.
Tất cả sấm sét đều có màu đỏ tím, chia thành vô số tia sét, ngay sau đó, tất cả yêu ma ở khu vực giữa trời và đất đều đồng loạt bị sét đánh trúng.
Trên thành, binh lính tụ tập ngày càng nhiều, thậm chí quân sư ở trong thành và những kỳ nhân đều lên trên thành. Mưa gió ở phía xa cũng càng lúc càng lớn, bầu trời âm u, sấm sét giáng xuống liên miên không ngừng, thỉnh thoảng lại có một tia chớp loé lên chiếu sáng trời đất âm u. Thậm chí, có lúc còn có tia sét tím giáng xuống, rơi vào trong nước, tia sét giống như biến thành vô số dòng điện chuyển động, lập tức tản ra bốn phía ở dưới nước.
Mưa, gió, sóng dồn dập, một con đường lại đường tách ra ở trong nước.
Khung cảnh lúc này như trong chuyện thần thoại.
Đạo sĩ chống gậy di chuyển bên trong, hắn đi không nhanh, nhưng không một tên yêu ma nào có thể trốn thoát, lúc đạo sĩ chậm rãi tới gần, bọn chúng cũng dần dần bị sét đánh chết.
Mọi người ở trên thành thấy vậy đều ngây người.
Không biết rằng nước cũng là một trong ngũ hành.
Yêu ma có thể mượn thế của nước, đạo sĩ cũng có thể.
Chỉ là trong mùa mưa lớn này, không chỉ dừng lại ở mỗi việc mượn thế của nước, nhưng đám yêu ma này cũng chỉ biết mượn thế của nước mà thôi, chúng không biết rằng còn có thể mượn thế của sấm sét.
Chỉ đành lần lượt bị đánh chết ở nơi này. ...
Cảnh tượng phía trước, mọi người đứng phía trên tường thành dường như ai nấy đều thấy rõ ràng, nhưng lại có chút mập mờ.
Bầu trời ban ngày có chút hỗn loạn, mây đen trải rộng, mưa gió đầy trời, thảo nguyên bị hóa thành đại trạch, đạo sĩ cầm cây trượng phân thủy, hắn đã đi được một đoạn xa. Nhìn từ xa chỉ còn một chấm đen nhỏ, nhưng bầu trời kia như đang nổi giận lôi đình, muốn tàn sát mọi vật. Nhưng cho dù có ở bên ngoài cách mấy chục dặm cũng có thể thấy rõ ràng, cảnh tượng này khắc sâu vào tâm trí mọi người, trở thành cảnh tượng không quên trong lòng.
Chỉ thấy lôi đình giáng xuống trên mặt đất đánh ra từng tia lửa bồng bềnh, tản ra từng mảnh điện xà, cho dù có yêu quái hóa chim mà bay, cho dù là vừa mới bay lên, liền câu dẫn thiên lôi, bị lăng không đánh chết.
Đây đâu phải là đấu pháp giữa đạo sĩ và yêu quái?
Rõ ràng là hành tẩu nhân gian thần linh trừ uế.
"Phải họa được nó xuống..."
Một vị ưa thích hội họa trong kỳ nhân doanh nhìn chằm chằm phương xa, thì thào tự nói, vì cảnh tượng tráng lệ này mà trào lên cảm giác sâu sắc rung động, cũng vì pháp lực cùng phong thái của đạo sĩ đã đi xa kia mà bị thuyết phục hoàn toàn.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận