Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 474: Kiên Nhẫn

"Đi thôi."
"Đi thôi."
Hắn gọi một câu, Tam Hoa ngay lập tức hiểu ý.
Cô không thấy đạo sĩ sử dụng bút lông, hắn chỉ vươn tay nhẹ nhàng một chút, huyền diệu câu liên, linh vận đại thịnh, lay động vài vòng gợn sóng trên bức tranh, trong phút chốc nó đã không còn là bức họa mà đã thành một cánh cửa.
"Tam Hoa nương nương đi trước đi."
"Nhảy vào sao?"
"Phải rồi."
"Hay ngươi đi trước đi."
"Được, vậy ta đi trước."
"Không! Tam Hoa đi trước."
"..."
Đạo sĩ cúi đầu nhìn con mèo này.
Dường như hắn đại khái biết được suy nghĩ của cô.
"Vậy chúng ta đi cùng nhau."
Vì thế Tống Du cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô, hắn cũng không có nhiều lời, chỉ đi về phía trước một bước, cả người và mèo liền hóa thành một luồng khói xanh, tiến vào trong tranh.
Trước mắt thiên địa biến hóa, bốn mùa thay đổi.
Thoáng một cái, vị đạo sĩ đã ôm mèo đã đến con đường nhỏ trong tranh, hai bên đều là cỏ lau, có người cao như vậy, rút bông tuyết trắng, bị gió thổi, tất cả đều khom lưng về cùng một phương hướng, gió thổi tới cũng mang theo mùi bùn đất và cỏ lau, dường như có chút ẩm ướt.
Cảm giác đầu tiên của hắn là:
Thật lạnh lẽo!
Trường Kinh bây giờ đang là mùa hè khốc liệt, nơi này cũng là cuối thu, trong lúc đột ngột từ mùa hè khốc liệt đến nơi này, liền giống như là từ ngoài trời nóng vào phòng làm mát.
Gió thổi khiên hắn rất sảng khoái.
Con mèo trong lòng đạo sĩ đã sớm mở to hai mắt, nhìn trái nhìn phải.
Đạo sĩ thì khom lưng thả cô xuống đất, thuận tiện lấy tay vê một ít bùn đất trên mặt đất, cầm ở trước mắt, ngón tay xoa nắn, nhìn kỹ. Một lát sau hắn đem bùn đất thả trở lại trong gió, lại đưa tay bắt được một mảnh lá lau sậy bên cạnh bị gió thổi cong tới, dùng hai ngón tay nắm lấy, như đang cảm nhận cùng sự lạnh lẽo.
Đạo sĩ như đang suy tư điều gì đó.
Lập tức hắn xoay người, nhìn về bức họa nhưng lại không thể nhìn rõ phía sau.
Nhưng đây không phải là hư vô.
Xung quanh được bao bọc bởi hồ nước.
Hồ nước vô cùng rộng lớn, nhờ vào thời tiết tốt mà có thể thấy bờ bên kia của hồ, cũng là núi cao, chỉ sợ cách đây mấy chục dặm. Nơi gần bờ hồ cũng mọc rất nhiều lau sậy, thủy sam sinh trưởng bên trong vào mùa này đỏ bừng, cùng bầu trời phản chiếu trong nước, một nửa xanh tới một nửa đỏ.
Sóng nhỏ trên mặt nước không ngừng, thỉnh thoảng có vài con cá tôm bơi lội trong hồ, tạo nên một vòng gợn sóng.
Ở thượng nguồn, rất nhiều loài chim đang bay lượn trên không trung, chúng săn mồi ngay ở dưới nước, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu.
"Ah-"
Đây đâu phải là thế giới trong tranh?
Rõ ràng là thế giới thực.
Đạo sĩ thu hồi ánh mắt, lại ngẩng đầu nhìn về phía núi xanh như tường trời xa xa.
Hắn mơ hồ có thể thấy được thôn trang dưới chân núi.
Lập tức hắn cất bước, đi về phía bên kia.
Tam Hoa thấy thế vội vàng đuổi theo.
Khi nhìn lại bên ngoài bức tranh, ngọn núi xanh liên miên giống như bức tường trời kia cũng không tính là xa, lúc này đến trong đó, nhìn lại vẫn không cảm thấy xa, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm, mới biết được là do nó quá lớn, đó chính là mảnh đất thái bình.
Đạo sĩ rất kiên nhẫn, hắn đi rất chậm.
Hắn vừa đi vừa quan sát đến thế giới này.
Dù là gió thổi tới, con đường dưới chân này, cỏ lau bên người hay loài cỏ dại khác, các động vật nhỏ ngẫu nhiên, chim chóc trên trời, thậm chí những thay đổi thế gian, hắn đều tỉ mỉ quan sát ghi chép linh vận huyền diệu khó hiểu này trong đất trời, nơi này cùng ngoại giới thời tiết bất đồng chênh lệch, đều ở trong cảm nhận của hắn. ...
Đạo sĩ lúc đi, lúc ngừng lại, bước chân dần dần chậm lại.
Con mèo ở bên cạnh vui vẻ bước nhanh từng bước nhỏ, nó cũng lúc lúc đi lúc ngừng, nó thường chạy từng bước nhỏ, lúc thì chạy tới trước mặt đạo sĩ, lúc thì rớt xuống phía sau.
Nếu như tụt lại xa một chút, khi đạo sĩ đi xa, nó thường sẽ rướn cổ lên nhìn theo đạo sĩ, khi nào không nhìn thấy nữa sẽ vội vàng chạy theo. Nếu như nó đi ở phía trước đạo sĩ cũng sẽ thường xuyên dừng lại, quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn mãi mà vẫn chưa đi theo, chỉ đành dừng lại đợi hắn.
"Đạo sĩ-"
Con mèo lại đứng lại chờ đạo sĩ, nó ngẩng cao đầu lên, chiếc đầu và ảnh mắt đều chuyển động theo những con chim bay lượn trên bầu trời, miệng thì vẫn gọi đạo sĩ.
"Hả?"
"Chúng ta phải đi tìm một người họ Đậu à?"
"Tam Hoa nương nương thật thông minh, tại hạ bội phục."
Đạo sĩ đang chìm đắm vào bên trong thế giới bức tranh này, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời nó.
"Nhưng hắn đang ở đâu?"
"Đây là một câu hỏi hay."
Đạo sĩ cũng dời tầm mắt khỏi bầu trời, nhìn về ngọn núi cao ở trước mắt.
Ngọn núi bao la, hùng vĩ, chân núi cách đây rất xa.
Chỉ có ở trong tranh mới có thể tính được khoảng cách, từ trái qua phải ít nhất cũng phải mấy chục dặm, lúc này nhìn lại, tầm mắt không chỉ giới hạn ở bên trong bức tranh, mà có thể nhìn ra bên ngoài bức tranh, giống như lúc mới vào trong bức tranh, quay đầu nhìn lại, cảm thấy chiếc hồ như không tồn tại bên trong bức tranh, lúc này, nhìn sang hướng nam bắc, cũng không thấy ngọn núi cao trùng điệp trong bức tranh đâu nữa, không biết có thể đi ra ngoài được hay không, ra ngoài rồi sẽ đi tới đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận