Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 640: Quan Khẩu

Phần lớn binh quyền ở phương Bắc đều nằm trong tay của Trần tướng quân, tướng lĩnh giữ thành này cũng có thể nói là người của Trần tướng quân.
Chỉ là trước đây, người Tái Bắc đã bị đánh bại, lúc này bọn chúng chỉ mới an phận được vài năm, nếu nói là vài đợt quấy rối nhỏ thì không sao, nhưng vị Tông tướng quân này lại nói là xâm chiếm trên quy mô lớn, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Không biết là do thân tín ở biên quan phương Bắc trung thành với Trần Tử Nghị tướng quân thấy tướng quân nhà mình ở lại Trường Kinh lâu ngày không quay về, nên mới cố ý làm ra như vậy, hay là liên quan tới việc lúc trước Trần Tử Nghị tướng quân nói rằng đã viết thư gửi tới phương Bắc để điều tra việc mình nằm mơ thấy quỷ hồn của tướng sĩ thân binh.
Tống Du cũng không nghĩ nhiều, đi qua Quy Quận chính là Tuyết Nguyên, đi qua Tuyết Nguyên chính là ranh giới Ngôn Châu. Nếu Trần tướng quân đã quay về phương Bắc, vậy hắn ắt hẳn có thể gặp mặt đối phương.
"Không giấu giếm tiên sinh, việc canh giữ quan khẩu buồn tẻ, vào ban đêm, khi đốt lửa phòng thủ, đám tướng tá, bính lính chúng ta thường hay kể về chuyện trảm yêu trừ ma của tiên sinh để trải qua đêm dài đằng đẵng."
Tông tướng quân nói, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời đang từ từ lặn xuống ở xa xăm.
"Lúc này, sắc trời đã tối, đi qua chiếc cầu này chính là Quy Quận, không bằng tiên sinh ở lại nghỉ ngơi một đêm trong doanh, sáng sớm ngày mai hẳn đi, chúng ta cũng có thể chiêu đãi tiên sinh một phen, tiên sinh thấy thế nào?"
"Tại hạ xin nhận tấm lòng của tướng quân, chúng ta vẫn nên qua quan khẩu thì hơn."
Tống Du suy nghĩ mới lát mới nói tiếp.
"Tại hạ đã nhận được sự đón tiếp của Tông tướng quân, trong lòng vô cùng cảm kích, chỉ là mục đích của chúng ta là đi tới Quy Quận, mặc dù bây giờ đã đã trễ nhưng chúng ta cũng muốn nhân dịp trời còn chưa tối hẳn đi thêm một đoạn đường, tướng quân chỉ cần để chúng ta đi vào quan khẩu, tại hạ vô cùng cảm kích."
"Được!"
Tông tướng quân cũng không nhiều lời, hắn lập tức phất tay, cho đoàn người đi qua quan khẩu.
Tống Du liền thi lễ với hắn, sau đó hắn và kiếm khách đưa theo hai con ngựa chậm rãi đi qua quan khẩu.
Đôi khi ngẫm lại, hắn cảm thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ, người như hắn vậy mà cũng có một ngày có thể dựa vào tên tuổi của bản thân để được chiêu đãi ở khắp nơi trong một châu. Nếu là bản thân hắn lúc mới rời khỏi Phục Long Quan, nằm trên cây bách cổ ở Kim Dương Đạo nghĩ trưa, chắc chắn hắn không thể nào nghĩ tới chuyện này.
Đời người quả nhiên sẽ đi theo hướng mà chúng ta không bao giờ đoán được.
Chẳng qua tiếng tăm này cũng không phải tự nhiên mà có, mà nó được góp nhặt từ rất nhiều truyền thuyết về việc hắn hàng yêu trừ ma ở khắp nơi của Hòa Châu suốt ba mùa bốn quận qua.
Đi qua quan khẩu, lại đi qua một con sông nữa chính là Quy Quận.
Lúc này vừa hay chính là thời điểm ngày đêm giao nhau. Trên đường có không ít xương trắng, tiếng chim kêu trên cánh đồng hoang vu, mặt trời lặn, người đi đường cũng thấy sợ hãi. Nếu một mình đi lại trên đường, chỉ sợ thực sự đang đi cùng với quỷ từ lúc nào không hay. ...
Tiết Đại Tuyết đã tới, thời tiết ngày càng lạnh.
Điều trùng hợp chính là huyện này tên là Vật Tuyết.
Dưới quyền quản lý của Quy Quận gồm có bảy huyện, trừ Tuyết Nguyên ra còn lại sáu huyện, Vật Tuyết là huyện đầu tiên sau khi đi vào Bắc Phong Quan.
Đoàn người Tống Du đi ròng rã hai ngày.
Giống như lời Lưu quận trưởng nói, sau khi tới Quy Quận, dường như không hề nhìn thấy núi, thậm chí mặt đất cũng rất hiếm chỗ nhấp nhô. Nếu thời tiết tốt sẽ có thể nhìn thấy ranh giới đường chân trời. Vào thời khắc hoàng hôn, ráng chiếu có thể kéo dài bóng người tới mức mờ ảo nhìn không rõ, không biết đâu là điểm cuối.
Đoàn người đi qua thôn trang, cũng đã nhìn thấy người đi đường.
Có một số thôn trang đã trống rỗng, có một số nơi vẫn còn người ở. Nếu nơi nào có người ở, thấy người từ bên ngoài tới, nhà nào nhà nấy đều đóng chặt cửa lại, ngay cả cửa sổ cũng không dám mở, không khác gì thôn trang bỏ hoang.
Mãi tới tận lúc này, ở trên đường, trừ bọn họ ra, người đi đường được chia làm hai nhóm.
Một nhóm là quan lại chuyên đưa thư giữa các huyện, thông qua trang phục có thể nhìn ra thân phận của những người này.
Những người này đi tới đi lui như gió, che kín hết mũi miệng, bọn hắn đi nhanh như bay, cho dù Tống Du và kiếm khách có nói gì, bọn hắn cũng không hề dừng lại nửa bước. Thậm chí có người còn rất cảnh giác, đứng từ xa nhìn thấy đám người Tống Du sẽ cưỡi ngựa đi xuống dưới đường, xuyên qua đồng ruộng vòng qua đám người.
Những người này bảo đảm Quy Quận có thể duy trì thông tin với các huyện phủ khác.
Một nhóm khác là đội lấy thuốc tới từ các huyện.
Triều đình Đại Yến không dùng cách đốt thành giết người để diệt trừ hoàn toàn ôn dịch, mà xây dựng một cục chế thuốc ở Ngang Châu. Triều đình liên tục điều những đội ngũ từ bên ngoài vào Quy Quận, đưa thuốc tới Bắc Phong Quan, sau đó các huyện sẽ cử người của mình tới lấy, sau khi lấy thuốc xong thì về lại huyện thành.
Những người này thỉnh thoảng sẽ đứng ở phía xa nói chuyện với đám người Tống Du vài câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận