Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 350: Đạo Sĩ

Bên trong lư đỉnh khói nhang nghi ngút, hơi khói như mây, nó cũng chỉ liếc nhìn một cái, sau đó lại xoay đầu nhìn về phía cây đại thụ mọc trên đỉnh tháp kia và tổ chim ở trên cây đại thụ.
"Đi thôi."
Tống Du cất bước đi tiếp, mèo con vội vàng đi theo sau.
Trên đường đi dạo, hắn thắp vài nén nhang cho Phật, hắn nhìn câu đối ở trên cửa, cũng nhìn thấy dân chúng đang bái Phật.
Giống với chùa Thái An, có người tới chùa Thiên Hải để giải tỏa muộn phiền, có người tới cầu danh lợi, có người tới bói mệnh may rủi, có người tới chuộc tội, cũng có người chỉ tới để bày tỏ nỗi lòng với Phật Tổ.
Hàng vạn suy nghĩ đều chứa đựng trong vài luồng nhang khói.
Đạo sĩ chậm rãi đi qua, từ từ quan sát, sau khi đi dạo xong, hắn cũng không quên ăn một bữa cơm chay ở trong chùa.
Một đạo sĩ đi dạo chùa không khỏi khiến người ta cảm thấy mới mẻ, đến cả tăng nhân ở trong chùa cũng không khỏi nhìn hắn vài lần, chẳng qua đạo sĩ không buồn để ý tới những ánh mắt của người khác, thỉnh thoảng có người đi tới bắt chuyện, đạo sĩ cũng chỉ nhẹ nhàng đáp trả hai câu, sau đó lại tiếp tục đi dạo trong chùa.
Tốn gần nửa ngày, cũng coi như đạt được thu hoạch phong phú, trong lòng hắn cảm thấy rất mỹ mãn, lúc Tống Du đang định rời đi, hắn lại đi về phía cái cây mọc ở trên tháp trong chùa, bỗng nhiên mơ hồ phát hiện được điều gì đó.
Hắn không khỏi ngẩng đầu lên xem.
Ở bức tường ngăn cách nội viện và ngoại viện, cửa gỗ đã được đóng chặt, bên cạnh bức tường có một mảnh đất trống, có một lớp lá trúc rơi trên đất, ngẫm lại có lẽ trước kia mảnh đất này vốn là nơi trồng trúc.
Một đạo sĩ trung niên đứng ở ngoài cửa của nội viện, trông dáng vẻ giống như vừa mới bước từ trong nội viện ra. Bên cạnh đạo sĩ trung niên còn có hai vị tăng nhân, tuổi tác đã rất cao, hình như đang đưa tiễn đạo sĩ nọ, thấy đạo sĩ dừng lại, một người nhìn hắn, một người theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Tống Du, sau đó nhỏ giọng hỏi hắn có phải đã gặp được người quen không.
Đạo sĩ trung niên mỉm cười phất tay, nói rằng không quen, nhưng vẫn cứ nhìn mãi về phía Tống Du.
Đạo sĩ trẻ tuổi, ngựa Táo Hồng, mèo Tam Hoa.
Mặc dù không có ngựa Táo Hồng, nhưng lại có mèo Tam Hoa.
Đạo sĩ trung niên hành một lễ với Tống Du.
Tống Du cũng hành một lễ đáp lại hắn, ánh mắt có điều suy nghĩ.
Sau đó, đạo sĩ trung niên đi về phía hắn, đó là một người thọt, đi đứng khập khiễng, hai vị tăng nhân đi theo sau lưng hắn, cung kính hành lễ, một hàng ba người nhanh chóng đi đến trước mặt Tống Du.
"Trường Nguyên Tử của Phụng Thiên Quan, núi Lộc Minh."
Đạo sĩ trung niên tiếp tục thi lễ.
"Hân hạnh gặp gỡ đạo hữu của Phục Long Quan."
"Thì ra là quốc sư."
Tống Du cũng đáp lễ lại, hắn cũng đã đoán ra được, cũng không lấy làm lạ vì đối phương nhận ra mình.
"Tống Du của Phục Long Quan, núi Âm Dương, hân hạnh gặp gỡ đạo trưởng và hai vị sư phụ."
Mặc dù hai vị tăng nhân không biết Tống Du là ai nhưng vẫn vội vàng hành lễ.
"Ta và đạo hữu có duyên."
Quốc sư lại hành lễ lần nữa, nói chuyện vô cùng bình thản.
"Thời gian trước, ta có cảm giác chỉ e đạo hữu đã tới TRường Kinh, còn định tính xem đạo hữu đang sống ở đâu, không ngờ vẫn chưa đạt được ý nguyện, bần đạo đang băn khoăn không biết nên hỏi thăm chỗ ở của đạo hữu, một thời gian nữa sẽ tìm tới bái phỏng, hay là không quấy rầy hành trình thanh tu du lịch của đạo hữu nữa, không ngờ rằng hôm nay tới chùa Thiên Hải để uống trà với sư trụ trì, vừa định ra về, đã gặp gỡ đạo hữu."
"Vậy quả thật là có duyên."
"Đây rõ ràng là duyên phận."
Quốc sư mỉm cười đáp lời, hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp.
"Không biết đạo hữu hà cớ gì lại tới chùa Thiên Hải?"
"Nghe nói hương khói ở chùa Thiên Hải rất linh thiêng, là điểm đến tuyệt vời ở Trường Kinh, nên cố ý tới thắp vài nén nhang, bái phỏng."
"Đạo hữu cũng cần thần tiên hiển linh à?"
"Cũng nên tới xem xem."
"Đã gặp được đạo hữu ở đây, nếu như đạo hữu không ghét bỏ, chỉ bằng đi cùng một đoạn?"
"Nào dám ghét bỏ."
"Hai vị sư phụ, không cần tiễn xa nữa."
Quốc sư nói với hai vị tăng nhân, sau đí mới nhìn Tống Du, đưa tay hướng về phía cửa lớn của chùa .
"Mời."...
Hai vị đạo nhân đi qua một con phố phồn hoa.
Tam Hoa vui vẻ bước từng bước nhỏ về phía trước. Thoạt nhìn có lẽ nàng đã nhớ rõ được đường trở về, có lúc nàng dừng lại, quay đầu lại đưa mắt nhìn về phía Tống Du phía sau, lúc sau lại nhìn về phía quốc sư, lúc thì nhìn xiêm y trên người Tống Du, lúc lại nhìn xiêm y trên người quốc sư, lúc liếc mắt nhìn chân Tống Du, lúc sau lại liếc mắt nhìn chân quốc sư, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì. Chờ hai người họ đến gần, nàng mới tiếp tục đi về phía trước.
Phía sau là tiếng nói chuyện của hai vị đạo nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận