Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 704: Biểu Diễn Pháp Thuật

Có nhiều người ở đây như vậy, đến mệnh quan triều đình ở đây mà bọn chúng còn dám động thủ, không ngờ loài quỷ này lại dám làm càn như thế!
Các quan viên người thì kinh hãi, người thì giận dữ. Vị cao nhân và đồ đệ bên cạnh thì lại cầu xin chúng tha mạng.
"Xin Quỷ Tiên tha mạng!"
"Quỷ gia gia xin tha mạng a!"
"Bọn ta không có ý mạo phạm tới các ngươi, chỉ là hôm nay tới thảo nguyên hội thượng du ngoạn, vừa tình cờ gặp gỡ, liền thuận miệng nói như vậy, muốn lừa gạt chút tiền để tiêu..."
"Tha mạng, xin tha mạng!"
Thanh âm càng truyền càng xa, hoảng loạn cũng theo đó lan dần ra xung quanh.
Nghe thấy tiếng đám người này cầu xin tha mạng, các vị quan viên đều rất kinh hãi, nhất là vị quan viên trẻ tuổi muốn diệt trừ quỷ hồn Quy Thành trước đó. Mặt mũi ai nấy đều trắng bệch.
Tiếng ca hát và nhảy múa dần dần dừng lại.
Hầu như toàn bộ dân chúng đều bắt đầu nhìn về phía đó.
May mà đại bộ phận dân bản xứ nghe không hiểu lời nói của quan viên cùng cao nhân này, trước đây biểu diễn pháp thuật, cũng cần có người làm phiên dịch, bọn họ chỉ là nhất thời bị hoảng loạn kinh ngạc nhưng không rõ nguyên nhân.
Chỗ đó vốn dĩ là cách người nhà Lâm Nhạc không xa, biểu cảm trên gương mặt bọn họ đều là sự kinh hoàng hay tò mò.
Nhưng bọn họ lại có thể nghe hiểu được nội dung.
Kỳ quái chính là, cơ hồ tất cả mọi người đều quay đầu về bên trái, chỉ có đạo sĩ bên người tiểu nữ đồng quay đầu về bên phải, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm một hướng.
"Soạt!"
Lại là mấy đạo âm phong vọng lại.
Mấy đạo này nếu so sánh với mấy đạo kia càng sắc bén hơn, tựa hồ là chạy tới muốn lấy tính mạng của mấy người kia, còn có một khác biệt là, quan viên trẻ tuổi ngồi ở một bên bị dọa đến sắc mặt trắng bệch cũng đánh một đạo.
Đạo sĩ lúc này mới lấy mộc trượng điểm đất.
"..."
Vô thanh vô tức, âm phong liền biến mất.
Tam Hoa nương nương vẫn nhìn về phía bên kia, lại giống như cảm giác được hành động của đạo sĩ nhà mình, vì vậy nàng lại quay đầu lại, nhìn về phía đạo sĩ.
Tống Du chỉ mỉm cười sờ đầu của nàng.
Tam Hoa nương nương liền ngoan ngoãn ngồi bất động, chỉ tiếp tục chuyển đầu sang bên phải, nhìn về phía trong bóng tối bên ngoài đám người.
Đôi mắt sáng ngời của nàng phản chiếu một quỷ hồn mặc áo giáp, mũ giáp che đến ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy, đang kinh nghi nhìn khắp nơi, chỉ là nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy cao nhân đâu. Ngược lại nó quay đầu đối diện với ánh mắt tràn ngập tò mò của tiểu nữ đồng, lập tức mới nhìn về phía đạo sĩ bên cạnh nàng, kinh nghi trong chốc lát, liền yên lặng thoái lui.
Đạo sĩ cũng không ngăn cản nó.
Sự ồn ào ở đây một lúc lâu mới dừng lại.
Lúc trong lòng vài tên quan lại dần dần bình tĩnh, dư quang thoáng nhìn, đã thấy cao nhân kia cùng mấy đồ đệ đang tập tễnh đi ra ngoài, tựa hồ muốn chạy trốn. Nhớ tới những lời bọn họ nói lúc trước, sự tức giận trong lòng dâng lên, rốt cục lại là mang sự bất an còn sót lại trong lòng kìm nén xuống.
Có quan viên cùng một vị người Bắc đức cao vọng trọng có râu quai nón ngồi nói chuyện với nhau, gọi mấy tên cao to vạm vỡ, đi bắt tất cả bọn họ.
Dân chúng lại thêm một trận không rõ nguyên do.
Cũng may vì bọn họ không hiểu tiếng phổ thông của Đại Yến, lúc này mới không sợ hãi như vậy, vậy nên tiệc lửa trại có thể thuận lợi cử hành.
Nhưng thật ra vài tên quan viên lục đục lui đi.
Không lâu sau lại có người đi lên đấu vật, đều là đại hán hình thể hùng tráng, thường thường một người lên sân khấu trước, thong dong thong thả bước đi, biểu hiện phong thái, ánh mắt đảo qua phía dưới, sau đó một người đứng dậy nghênh chiến, song phương bắt đôi, người thua xuống sân mà người thắng ở lại trên sân, tiếp tục biểu hiện phong thái của mình cho đến khi bị người kế tiếp đánh ngã.
Mồ hôi đổ ra, hơn hai trăm cân hán tử bị nện trên mặt đất trầm đục vang lên, hiển lộ rõ lực lượng cảm giác.
Trong khán giả dưới sân, bất luận nam nữ, đều vô cùng mê muội đối với chuyện này, mà càng đáng nhắc tới chính là, bất luận người thắng người thua, chỉ cần lên sân, đều có thể nhận được sự ủng hộ của mọi người.
Dù là chiến thắng hay thất bại, ai nấy cũng đều tươi cười.
Chỉ là người nhà Lâm Nhạc lại có chút lo lắng.
"Tiên sinh..."
Lâm Thường nhịn không được cúi đầu ghé vào bên tai Tống Du hỏi, hạ giọng: "Người vừa rồi... vị cao nhân kia... có phải gặp quỷ hay không?"
"Cũng có thể."
"Con quỷ này..."
"Túc hạ cũng đã nói, quỷ này cũng không ăn thịt người, vừa rồi tuy nói thương tổn đến mấy tên giang hồ lừa đảo kia, nhưng cũng không làm thương tổn đến những người khác, lại cần gì lo lắng đâu?"
"Chuyện này..."
Lâm Thường vừa nghe, cũng cảm thấy có lý.
Nhìn lại người đàn ông này, vẻ mặt hắn ta rất bình tĩnh.
Lâm Thường trong lòng không khỏi cả kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận