Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 385: Thái Úy

"Chúng ta ai làm việc kẻ đấy."
"Không biết tiên sinh thanh tu ở nơi nào?"
"Huyện Linh Tuyền, Dật Châu."
"Dật Châu? Xin hỏi ở tiên sơn động phủ nào?"
"Không dám xưng là tiên sơn, cũng không dám gọi là động phủ, chẳng qua chỉ là một ly cung nhỏ, cũng chỉ có hai người là ta và sư phụ ta, không có tiếng tăm gì mấy."
"Thì ra là vậy."
Ánh mắt Lưu quản gia loé lên mấy lần.
"Vậy cũng rất xa, tại sao tiên sinh lại đến Trường Kinh?"
"Vân du thiên hạ."
Tống Du cũng quan sát quản gia, nụ cười nở trên khoé miệng, đồng thời nói.
"Ta nghe gia đồng nói, túc hạ tới đây là muốn diệt chuột à?"
"Đúng thế!"
"Ở phủ thái uý?"
"Đúng vậy!"
Lưu quản gia lúc thì liếc mắt nhìn nhìn Tống Du, lúc thì liếc mắt nhìn con mèo ở sau lưng Tống Du, đồng thời trên gương mặt hiện lên vẻ khó xử, nói.
"Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, chuột ở đông thành giống như đặc biệt lợi hại, mấy ngày gần đây, chủ nhân nhà ta bị lũ chuột quấy nhiễu khiến tinh thần không yên, buổi tối lang quân đọc sách cũng bị chúng làm loạn, vô cùng phiền phức, chúng ta đã dùng hết mọi cách vẫn không thể diệt trừ hết lũ chuột. Nghe một vị viên ngoại lang nói, ở chỗ tiên sinh có thần miêu, chỉ trong một đêm, cho dù là lũ chuột lợi hại ra sao cũng đều có thể diệt trừ sạch sẽ."
"Thực không dám giấu, trước đây, nhưng người tới mời Tam Hoa nương nương nhà ta đều gặp phải tình huống tương tự ở trong phủ của túc hạ."
"Vậy thì quá tốt rồi."
Lưu quản gia cười nói.
"Chủ nhân nhà ta trước giờ vẫn phóng khoáng, nếu thật sự có thể đạt được mong muốn, đừng nói là 500 tiền, cho dù có đưa năm lượng bạc, hai mươi lượng bạc thì đã sao?"
Mèo Tam Hoa ở bên cạnh nghe được câu này, vẻ mặt lập tức cứng lại.
Mặc dù Tống Du vẫn chưa dạy nó đếm số, nhưng dù sao nó cũng đã biến hình được rất lâu, nó cũng biết được năm lớn hơn hai.
Năm lượng bạc đương nhiên nhiều hơn hai lượng bạc.
"Lúc nào thì đi?"
"Không biết bây giờ tiên sinh có rảnh chăng?"
"Rất rảnh."
"Vậy thì xin mời."
"Để tại hạ đóng cửa đã."
Đạo sĩ cất bước đi ra ngoài, con mèo lập tức đi theo, Lưu quản gia ở bên cạnh thấy vậy, càng cảm thấy con mèo này có linh tính, lời đồn không phải là giả.
Đợi đạo sĩ khoá cửa cẩn thận xong, đoàn người mới xuất phát.
Thái uý vốn là trưởng quan quân sự lớn nhất triều đình, người đứng đầu võ quan trong thiên hạ, thống lĩnh quyền binh mã trong thiên hạ. Chẳng qua thực tế luôn luôn biến đổi, thường thường có triều đại hoặc hoàng đế cảm thấy quyền lực của thái uý quá lớn, nên không lập chức thái uý, hoặc có lập chức thái uý thì cũng không có thực quyền. Giống như triều đình hiện nay, hoàng đế vốn là một vị võ hoàng, chắc chắn sẽ không trao đại quyền binh mã trong thiên hạ vào tay người khác, luôn giữ chặt trong tay. Thêm vào đó, phía trên thái uý còn có tể tướng, phía trên tể tướng lại có không ít quốc sư uy tín rất được hoàng đế tin tưởng ở trong triều, quyền lực thực tế của thái úy ngày càng giảm xuống.
Hơn nữa, nghe nói tuổi của vị thái uý này đã rất lớn, tình huống cơ thể rất tệ, có thể cũng rất nhanh thôi.
Chẳng qua dù sao cũng là đại quan nhất phẩm, đương nhiên cũng sẽ sống ở khu vực tốt nhất ở đông thành.
Phủ đệ của thái sư vô cùng to lớn, vừa có núi vừa có nước.
Tống Du đi cùng Lưu quản gia vào trong phủ thái uý, hắn liền dừng lại nói với Lưu quản gia.
"Tại hạ chỉ cần đưa Tam Hoa nương nương tới đây là được, Tam Hoa nương nương sẽ tự bắt chuột ở trong phủ, thông thường năm ngày sẽ bắt xong. Trưa ngày mai, tại hạ sẽ đến phủ đón Tam Hoa nương nương về, bốn ngày tiếp theo, buổi tối mỗi ngày tại hạ sẽ đưa Tam Hoa nương nương đến, sáng sớm tới đón về, mong túc hạ đối xử tử tế với mèo nhà ta, chớ để nó chịu tủi thân và bị bắt nạt."
"Đây là điều hiển nhiên."
"Đa tạ."
Đạo sĩ nhìn còn mèo ở trước mặt, nó đeo một sợi dây chuyền màu đỏ, trông rất ngoan ngoãn, khiến người ta yêu quý, hắn không khỏi nở nụ cười, đưa tay lên xoa đầu nó.
"Vậy làm phiền Tam Hoa nương nương rồi, phủ thái uý rộng lớn, chỉ sợ Tam Hoa nương nương phải vất vả hơn lúc trước đôi chút, cũng mong Tam Hoa nương nương cẩn thận hơn."
"Meo..."
"Ta đi đây."
Đạo sĩ chắp tay với Lưu quản gia, cũng chắp tay với các gia đinh nô bộc ở bên cạnh. Mặt khác, có một người bước ra từ phủ thái uý, hình như là nghe nói tiếng tăm của Tam Hoa nương nương nên muốn tới xem điều hiếm lạ, hắn xem một cái, lúc này mới đi ra khỏi phủ thái uý.
Vừa hay lúc này đang là hoàng hôn mát mẻ, chậm rãi từ tốn coi như đi tản bộ.
Con mèo ngồi xổm trên mặt đất, dõi mắt nhìn đạo sĩ rời đi.
Lại có người tới mời nó đi bắt chuột, nó đương nhiên vui vẻ, chẳng qua như vậy, buổi tối nó không thể quay về nằm ngủ cạnh đạo sĩ.
Hơn nữa, gần đây nó đang học viết chữ, nếu như tối nay quá bận rộn, ngày mai nó chắc chắn phải đi ngủ, điều này sẽ ảnh hưởng tới thời gian nó lén lút luyện tập, nếu như không luyện tập đủ sẽ viết chữ không tốt, vậy đạo sĩ đấy liệu có cho rằng trí thông minh của tuyệt thế thiên tài như nó đã bị giảm đi không?
"..."
Mèo rất ưu sầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận