Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 438: Lụa

Đạo sĩ ngoảnh đầu nhìn khung cảnh ở ngoài xa xăm.
"Ầm. . ầm!"
Trong tiếng sấm vang dội, đạo sĩ cuối cùng đứng dậy.
Những người giang hồ đang ồn ào bỗng nhiên im bặt.
Cũng ngay lúc này, nữ hiệp giang hồ cũng đang ở trong đình chợt nhìn ra phía trước, nhiều người như vậy, dù cho nàng có nhiều bản lĩnh tới đâu, nếu rơi vào bên trong đám người đó chỉ sợ cũng nhấc lên nổi bọt nước. Tuy nhiên, đánh không được thì thôi, cũng chẳng không có gì đáng sợ cả. Thế là, nàng lại mang thanh trường đao theo, giống như chỉ muốn tới xem náo nhiệt.
Cô bé ở sau lưng đạo sĩ liếc mắt nhìn người người giang hồ hung thần ác sát ở bên ngoài một lát, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn đạo sĩ nhà mình, sau đó nó đưa tay ra kéo một góc áo của đạo sĩ.
"Không sao cả."
Đạo sĩ cúi đầu xuống nói chuyện với nó, sau đó hắn nhấc chân bước lên phía trước.
Hắn dừng bước lại ở ven đình, đạo sĩ lại không nhìn về phía người giang hồ, mà lại quay đầu sang nhìn về phía hướng khác, hỏi.
"Tại sao tiền bối lại tới xem kịch ở nơi này?"
Hắn vừa nói xong, phản ứng của những người giang hồ đều không giống nhau.
Có người sững sờ một hồi, có người ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có người cũng nhìn theo hướng mà hắn nhìn, cũng có người không thấy bất cứ thứ gì, bèn thu hồi tầm mắt lại, định khuyên đạo sĩ nghĩ chớ nên giả thần giả quỷ.
Nhưng họ còn chưa kịp làm ra phản ứng gì đã, đã nghe thấy một tiếng sấm khổng lồ vang lên giữa trời đất.
"Ầm ầm..."
Liên miên không dứt, đinh tai nhức óc.
Không đúng! Đây không phải tiếng sấm!
Là âm thanh vang lên từ trên ngọn núi.
Cả đám người giang hồ đều mở to hai mắt ra, họ nhạy cảm phát hiện ra có điều gì đó không đúng, ai nấy đều quan sát chung quanh, muốn tìm kiếm sự yên tâm trên khuôn mặt của người bên cạnh, nhưng lại chỉ thấy sự cảnh giác ở trên mặt của những người khác giống như mình.
Trong chớp mắt, lại thêm một tiếng ầm ầm nữa vang lên, ngay lúc này, mặt đất cũng bắt đầu chấn động, trời đất tựa như muốn nổ tung.
May mắn căn cơ của những người giang hồ này cũng không tệ, nên mới có thể đứng vững được.
"Mau nhìn đi!"
Có người giang hồ chỉ về một hướng rồi kinh ngạc kêu lên.
Đó chính là hướng mà đạo sĩ đã nhìn vào lúc nãy. Mọi người quay đầu nhìn sang lần nữa, chỉ thấy làn mưa bụi bay mù mịt ở trong bỗng nhiên di chuyển, giống như dải lụa bị người vung lên, lại giống như dòng nước chảy, dần dần tập hợp vào một vị trí.
Chuyện thần kỳ này, không phải trò ảo thuật nhỏ bé của người giang hồ, mà là một hiện tượng lạ của thiên nhiên.
Mãi cho tới khi làn mưa bụi mù mịt tập hợp thành hình dáng, mọi người càng thêm sợ hãi...
Không phải vì điều gì khác.
Mả bởi vì con Cự Xà đang quanh quẩn bên trong ngọn núi lớn.
Cả người Cự Xà được tạo nên từ mây bụi, vốn là hình dáng hư ảo, không phải bản thể thật, hơn nữa cũng không biết nó dài đến đâu hay to lớn bao nhiêu, nó chỉ cuộn mình lại cũng đủ để che lấp toàn bộ khe núi, điều đáng chú ý là, trên đỉnh đầu của Cự Xà còn có hai cái sừng nhỏ.
"Xà tiên!"
"Xà tiên hiển linh!"
"Đầu có hai sừng! Chẳng lẽ con rắn này đã thật sự biến thành rồng!"
Mặt đất lại rung chuyển thêm lần nữa, ở trong núi, Vân Vụ Cự Xà đang cử động cơ thể, sau đó nó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía đám người ở bên này.
Giữa làn mây bụi lúc có lúc không, không ai thấy rõ ngũ quan của Cự Xà, cũng không thấy con mắt của nó ở đâu, thế nhưng trong khung cảnh huyền ảo này, trông nó giống như một con quái vật khổng lồ, khiến nhịp tim mọi người đập nhanh liên tục.
Đây hoàn toàn không phải một chướng nhãn pháp đơn giản như vậy.
Mọi người vô cùng sợ hãi.
Mặc dù mọi người nghe nói Xà Tiên sớm đã thành thần, tấm lòng lương thiên, chưa từng đả thương con người, nhưng dù sao họ cũng chỉ nghe nói như vậy, trong lòng không dám xác định. Huống chi, họ cũng từng nghe nói Xà Tiên không thích chiến tranh giết chóc, hay trừng trị kẻ ác, họ có nhiều người như vậy, lại cầm vũ khí đứng ở nơi này, ai mà biết được liệu có khiến Xà Tiên tức giận hay không.
Lúc này, cách nửa ngọn núi sâu, mọi người mặt đối mặt Vân Vụ Xà Tiên to lớn mà hư ảo, nhưng chẳng ai thấy vẻ hiền lành, hòa nhã trên phần đầu của nó.
"Vù!"
Nói thì chậm, nhưng thực tế lại rất nhanh.
Vân Vụ Cự Xà bỗng nhiên lao về phía họ, nó quét sạch vẻ lười biếng lúc ban đầu, chỉ trong chớp mắt, nó đã vượt qua núi sâu, đi đến trước mặt họ.
Cự Xà được hình thành từ mưa bụi hư vô mờ mịt, đây cũng không phải thực thể của nó, nó đi đi men theo sườn núi lướt qua bên cạnh họ, mang đến vô số gió mưa đột ngột, thổi cho họ ngả trái nghiêng phải, đứng còn không vững.
"Xì..."
Đám người giang hồ nào kịp phản ứng lại?
Bạn cần đăng nhập để bình luận