Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 736: Phòng Thủ

Thường thường khi nó leo được một nửa thì lại bị bắn xuống.
Hoặc là lúc nó sắp bò lên, bên trên đang có võ nghệ siêu quần mãnh tướng chờ nó, phối hợp khiên binh thương binh, một trận phòng thủ, yêu ma liền bị rơi xuống.
Tiếng chém giết rống giận quanh quẩn trong thiên địa.
Từ xa nhìn lại, giống như cuộc chiến giữa người phàm và yêu ma.
Tống Du bình tĩnh nhìn, nheo mắt
"Quả nhiên..."
Yêu ma thần quỷ đã rất nhiều năm không có gây chiến với loài người.
Loại cảnh tượng này nghĩ đến ở thời thượng cổ sẽ tương đối phổ biến.
Khi đó trật tự hỗn loạn, nhân đạo tu sĩ nhiều, yêu ma cũng nhiều, thường thường tham dự vào đấu tranh quyền lực và chiến tranh quốc gia ở nhân gian, khiến cho thiên hạ một mảnh đại loạn, nhân gian giống như địa ngục.
Lịch sử là một quá trình phát triển có trật tự.
Bây giờ đã rất lâu rồi không có chuyện như vậy.
Nguyên nhân có nhiều mặt.
Một mặt là yêu ma càng ngày càng ít.
Loạn thế thúc đẩy sinh ra yêu ma, hiện giờ Đại Yến thái bình, người phía nam thậm chí rất nhiều người trẻ tuổi một chút, cũng chưa từng gặp qua yêu quái, thỉnh thoảng ban đêm xông quỷ, đều cảm thấy kinh người, nơi nào có yêu quái làm loạn, càng có thể trở thành truyền thuyết mười dặm tám xã truyền lại rất nhiều năm, rất nhiều chuyện xưa yêu quỷ nghe tới dọa người, hẳn là vẫn là truyền xuống vào những năm cuối triều.
Yêu ma ít đi, đương nhiên sẽ không xuất hiện loại chuyện kiểu này.
Một mặt là yêu ma có sự bất đồng với loài người, so với về sự khác biệt lập trường giữa các quốc gia thì càng lớn, nói chung, có rất ít tình huống bọn chúng trợ giúp nhân gian hay quốc gia trong chiến tranh.
Nếu trường hợp đó là ít xảy ra, ngoại trừ một chút đại yêu, đại đa số yêu quái đối mặt thành chế độ tinh binh kỳ thật cũng không có bao nhiêu sức phản kháng, trà trộn nhân gian thành trì rồi lại e ngại quan lại bắt dịch yêu quái rất nhiều.
Một mặt hiện tại là nhân đạo thiên hạ, trật tự dĩ nhiên bất đồng.
"..."
Thế nhưng với cảnh tượng mà Tống Du lại tận mắt nhìn thấy.
Nhân gian phân tranh khó dừng lại, nhưng chuyện nhân gian là chuyện nhân gian, làm sao có thể cho phép yêu ma thần quỷ tham dự vào đây?
"Ôi trời..."
Tống Du thở dài, giơ tay lên.
Trong tay hắn lúc này có một luồng sáng.
Chỉ thấy hắn tiện tay vung lên, lưu quang liền bay về phía trước, giống như một đạo sao băng, trong phút chốc vượt qua trời cao, rơi xuống dưới thành.
"Ầm ầm..."
Mặt đất lập tức rung động.
Trên mặt đất xuất hiện rất nhiều đá.
Có khi là trên thảo nguyên vốn đã có, lộ ra mặt đất hoặc là khảm nhập dưới đất, có khi là song phương ném xuống, rải rác đến nơi đều là, lúc này nhưng đều phảng phất có sinh mệnh nhao nhao lăn lộn lên, nếu là khảm ở dưới đất cũng đều phá đất mà ra, mang theo cỏ xanh cùng bùn đất, tụ tập ở một chỗ.
Trong nháy mắt, trên mặt đất liền có một tôn cao tới hai ba trượng thạch cự nhân.
Cho dù tường thành kia như vách đá dựng đứng, người khổng lồ đá này cũng cao gần nửa tường thành.
"Chuyện gì vậy?"
Quân phòng thủ trên tường thành đều kinh hãi.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện, người Tái Băc đang ở dưới công thành cũng có chút thất kinh, đang nhìn chằm chằm hình dáng cao lớn vô cùng này, giống như Thạch Cư Nhân được hình thành dưới áp lực cực lớn của Sơn Thần.
Hình như bọn họ cũng chưa từng gặp qua.
Không chỉ có người Tái Bắc thất kinh, ngay cả những tên mà đang ở trên tường thành leo lên, dù rất hoảng loạn nhưng vẫn bắt được mấy tên Hùng Yêu đang đi xuống, bọn họ cũng quay đầu nhìn chằm chằm vào Thạch Cự Nhân.
"Ầm ầm..."
Chỉ thấy Thạch Cự Nhân không chút do dự, từng bước đi tới, vung cánh tay lớn, hướng về tường thành chạy tới.
Bởi vì hình thể to lớn, người khổng lồ thoạt nhìn có vẻ chạy không nhanh, nhưng kỳ thật khoảng cách mỗi một bước chân đều rất xa, theo dần dần gia tốc, bước chân càng lúc càng nhanh, mỗi một bước giẫm trên mặt đất đều ầm ầm rung động, mặt đất cũng phải rung động một chút, trên thảo nguyên càng lưu lại từng cái hố sâu. Tiếng động như vậy nối liền với nhau, thật sự là núi lay đất lắc, mang theo xu thế núi lở, chạy thẳng về phía tường thành.
Người Tái Bắc thấy thế nhất thời hưng phấn không thôi, không ngừng la hét.
Lính gác trên tường thành rất lo lắng.
"Bắn tên!"
Rất nhiều nỏ mạnh mẽ cùng bắn vào trên người Thạch Cự Nhân, nhưng chỉ phát ra một mảnh tiếng vang, liền toàn bộ bị bắn văng ra.
Chỉ có ngẫu nhiên bắn trúng khe hở giữa tảng đá, mũi tên mới có thể tạm thời kẹt ở phía trên, nhưng cũng chẳng gây ra thương tổn gì cho Thạch Cự Nhân. Theo từng bước chân của Thạch Cự Nhân, rất nhiều mũi tên cũng rơi xuống. Có những mũi tên bắn trúng mang theo bùn đất cỏ xanh nơi ấy, mới có thể làm rơi vài thứ trên người của Thạch Cự Nhân.
Cho dù là nỏ giường, cũng bất quá là bị găm vào một đoạn mà thôi.
Người khổng lồ đá vốn không có sự sống, đương nhiên không bị ảnh hưởng.
Binh tướng trên tường thành thấy thế, càng kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận