Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 799: Tương Trợ

Thế là Yến Tử trở nên vô cùng bận rộn.
Mỗi ngày một đại sáng sớm, tỉnh ngủ liền muốn bay lên bầu trời, đi xa xa tìm kiếm thanh đồng Lâm.
Còn phải đặc biệt cẩn thận.
Ở nơi này, bản lĩnh trời sinh phân biệt phương hướng của Yến Tử dường như cũng có chút không linh. Chướng khí tràn ngập mặt đất bay thấp nhìn không xa, bay cao liền thấy không rõ mặt đất, thật sự khó cả đôi đường. Không cẩn thận bay đến chướng khí đặc biệt dày đặc địa phương, hít vào vài ngụm cho dù là đạo hạnh của hắn, cũng cảm giác có chút đầu óc choáng váng.
Mỗi ngày đều lo lắng bay ra ngoài không trở về.
Mỗi ngày khi bay trở về, cũng phải ở trong chướng khí như mây mù tìm kiếm tiên sinh nửa ngày, cho dù con ngựa đi lại trong núi, chuông trên cổ rung động, nhưng tiếng chuông quanh quẩn trong núi không ngừng, nhất thời cũng khó có thể phân rõ là từ ngọn núi nào truyền tới.
Họ cứ đi như vậy liên tục mấy ngày.
Đi tới đi lui, không biết tại sao, Tống Du lại cảm thấy trong lòng phiền muộn, có chút ưu sầu, không khỏi nhíu mày.
Có một ngày Yến Tử bay trở về nói, nó tìm được mảnh rừng thanh đồng kia ở phương bắc, ở trong núi bị chướng khí tràn ngập, cao lớn lao thẳng ra khỏi đám mây, giống như là nơi trong thần thoại thượng cổ.
Nhưng nó chỉ nhớ rõ một phương hướng đại khái, chờ ngày hôm sau lại đi tìm, lại không tìm thấy.
Giống như tìm kiếm hòn đảo trong đại dương.
Yến Tử còn gấp hơn Tống Du.
Mãi đến hoàng hôn một ngày trước đông chí, đạo sĩ mới rốt cục dưới sự dẫn dắt của Yến Tử, đi tới trước mặt một mảnh rừng đồng xanh này.
Đạo sĩ chống gậy trúc, dừng bước nhìn về phía xa xa, vẻ mặt cũng không khỏi ngơ ngẩn.
Trong núi chướng khí tràn ngập, mây mù thật sâu, phía trước chậm rãi xuất hiện cây thanh đồng. Từng gốc cây đều mọc thẳng tắp, không biết dài bao nhiêu năm, tầm mắt nhỏ nhất một gốc cây mười người cũng ôm không được, phía dưới ít nhất một nửa đều không có cành cây cũng không có lá cây, chỉ là trụi lủi thẳng tắp cự đại thụ thân, hiện ra màu xanh đậm.
Về phần cành lá, đương nhiên là có.
Nghĩ đến đều là ở trên đỉnh.
Bởi vì ánh sáng dưới gốc cây tối hơn đáng kể, nhưng lại không nhìn thấy cành lá.
Bởi vì nó đã sớm dò vào sâu trong mây mù.
Từng gốc cây cổ mộc chân chính chọc trời, thành rừng cây, trải rộng phía trước lúc, làm cho người ta một loại nơi này đã là nhân gian cuối cùng, nếu lại đi về phía trước liền có cảm giác đang đi vào thần thoại thế giới thời thượng cổ.
"Tiên sinh! Đến rồi!"
Giọng Yến Tử vô cùng vui vẻ.
"Đúng vậy..."
Tống Du ngơ ngác nhìn lại.
Trong đầu nhất thời nghĩ tới chính là vị Kiều tiên sinh yêu thích sơn thủy cùng đan thanh chi đạo kia.
Chính nhờ có Yến Tử tương trợ, cũng không e ngại chướng khí, đi tới nơi này đã là gian nan, vị Kiều tiên sinh kia cùng vô số phàm nhân không biết bằng cách nào có thể đi tới nơi này đây?
"Cây cao và to quá!"
Mèo con cũng ngẩng cao đầu.
Vẻ mặt Tống Du cũng không khách gì nàng là mấy.
Nói nơi này có mấy chục người cũng ôm không hết cây, nói những cành cây mọc ra từ trên cây cũng có thể biến mất, Tống Du ban đầu bán tín bán nghi, không biết nên tin hay không, nhưng hiện tại hắn đã thực sự tin vào những lời nói ấy.
"Cao thật đấy..."
"Ta cũng không biết cao bao nhiêu, chỉ biết cây cao nhất, e rằng so với ngọn núi Ngũ Thải Trì chúng ta đi qua, cũng không thấp hơn bao nhiêu."
"Mấy trăm trượng..."
Một khu rừng không nên tồn tại như vậy, nói nó có phượng hoàng đến cư trú, Tống Du nhất định là tin.
Nhưng là cho dù phượng hoàng đến đậu, cũng ở trên đám mây, rời xa phàm trần, mây mù tràn ngập dưới, cũng là nhìn không thấy đi?
"Meo meo?"
Mèo con quay đầu nhìn hắn.
"Ngày mai mới là Đông Chí, hôm nay trời cũng sắp tối, chúng ta sẽ không đi vào, ở bên ngoài một đêm đi."
Tống Du có chút mệt mỏi, lại nhìn thoáng qua thần thoại cự thụ trong mây mù, chỉ cảm thấy cho dù chuyến đi này không gặp được thần điểu trong truyền thuyết, cũng hoàn toàn không sai. ...
"Thưa tiên sinh..."
Yến Tử đang đậu trên cành cây bên cạnh.
"Có chuyện gì vậy?"
"Hôm nay lúc tìm được rừng thanh đồng này, hình như ta đã nhìn thấy bóng dáng gì đó trong mây mù. Không biết là do sương mù chướng khí lưu động khiến ta nhìn lầm, hay là do ta hít chướng khí nên hoa mắt rồi."
Yến Tử nói xong, hai con ngươi mờ mịt chuyển động trái phải, phần nhiều là không xác định,"Nhìn cũng không rõ lắm."
"Giống chim thần sao?"
"Hình như... không giống."
"Thế này đi."
Tống Du khoanh chân ngồi ở trên thảm lông, giương mắt nhìn về phía xa xa, lúc này mới nói:
"Nơi đây linh khí dày đặc, linh vận huyền diệu, lại không có ai đến quấy rầy, có sinh linh đắc đạo thành tinh cũng là chuyện bình thường."
Nói xong hắn nhìn thoáng qua Yến Tử, hiểu được thứ yêu quái nó nhìn thấy e là không phải là một tiểu yêu quái bình thường.
"Cho dù có là đại yêu đi nữa thì đó cũng là chuyện rất bình thường.
"Đúng vậy..."
Yến Tử không nói gì nữa, nó ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Lúc này sắc trời đã dần dần tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận