Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 383: Không Dám

Trước kia, hắn đã bị tên đạo sĩ than phương kia lừa cho thê thảm, trong lòng hắn vốn còn suy nghĩ, đời sau khi đạo sĩ trẻ tuổi này thi pháp xong, ít nhiều gì cũng phải âm thầm nhắc nhở hắn hai câu, hắn cũng đã biết đạo sĩ này sống ở nơi nào, nếu đạo sĩ dám lừa hắn, hắn nhất định sẽ tự mình đưa người tới cửa tiểm tìm Tống Du làm loạn, nhưng nhìn thấy cảnh này, cho dù ra sao, hắn cũng không thể nói ra những lời như vậy.
Hắn chỉ đành chắp tay ôm quyền, khom người hành lễ.
"Đa ta tiên sinh."
"Tiện tay mà thôi."
"Tối nay ta có thể ngủ ngon rồi."
"Tại hạ sống ở đường Dương Liễu, tướng quân cũng biết, nếu đêm nay tinh thần vẫn không yên, có thể lại tới tìm ta."
"Không dám, không dám."
Võ quan chắp tay lại nói.
"Không biết tiên sinh lấy bao nhiêu tiền?"
"Tùy tướng quân đưa."
"Tùy ta đưa?"
"Từ khi tại hạ tới Trường Kinh tới nay đều là như vậy, tướng quân muốn đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiều."
Tống Du cười nói.
"Nhiều cũng không chê, ít cũng không chê."
"Cái này..."
Điều này khiến hắn nhớ tới một vài y quán.
Ngay cả ở bên trong Trường Kinh cũng có một số y quán như vậy: Bọn họ thu tiền của người nghèo tới khám bệnh và người giàu tới khám bệnh không giống nhau, mỗi người mỗi giá khác nhau, có một số danh y có lòng dạ rất tốt, xứng được ca tụng là cứu thế cứu người, gặp được những bách tính nghèo khổ không mua nổi thuốc, bọn họ không chỉ không lấy một xu, mà còn tự bỏ tiền túi ra, đưa tiền cho bọn họ mua thuốc.
Tuy nhiên như vậy cũng khiến người hắn cảm thấy khó xử.
Vừa muốn phóng khoán, vừa muốn so đo tính toán.
Hắn nghĩ tới bản thân cũng không tính là người nghèo khổ, lại cảm thấy một mỗi lượng trong tiền lương hàng tháng của mình đều có tác dụng riêng của chúng.
Hắn lại suy nghĩ bản thân mình khí phách không nhỏ, cũng nên có vài phần hào phóng, thực sự không nên keo kiệt. Lại nghĩ tới việc mình vừa đưa vợ con tới Trường Kinh, nên đặt mua cho họ một vài bộ quần áo đẹp.
Hắn lại nghĩ vị hình như vị đạo sĩ này thật sự có bản lĩnh, đưa nhiều tiền chút cũng coi như kết mối thiện duyên, lại nghĩ dù gì hắn cũng đã làm việc này, gặp được nhiều loại người khác nhau, chắc hẳn cũng sẽ không chê tiền ít.
Khóe mắt lơ đãng nhìn thoáng qua, hắn chỉ thấy đạo sĩ ấy đang đứng trước mặt, mỉm cười nhìn hắn.
Ánh mắt đấy giống như có thể nhìn thấu trong lòng hắn.
Trong lòng võ quan bất chợt nảy lên một cái.
Một lát sau.
Đạo sĩ cầm hai lượng bạc, cung kính tạ ơn võ quan, mang theo thu hoạch trên người rời khỏi trạch viện. ...
Sống ở Trường Kinh được mấy tháng, thu hoạch thật sự không ít.
Nói ra, những chuyện hắn đã làm ở Trường Kinh, hắn cũng thường làm ở núi Âm Dương.
Người tu đạo vốn phải trừ tà diệt ma, điều này không liên quan tới đạo hạnh, người có đạo hạnh cao cũng không được ngoại lệ. Lúc ở núi Âm Dương, bọn hắn cũng thường đồng ý thỉnh cầu của dân chúng, xuống núi giải quyết tai hoạ cho thôn dân, giúp bọn họ yên lòng hơn.
Chỉ là, lúc ở núi Âm Dương, hắn không kiếm được nhiều tiền như bây giờ.
Người giàu có ở Trường Kinh rất nhiều, có nhiều tiền, cho dù là người nghèo, chỉ cần sống ở trong thành, bình thường, số tiền trong tay họ vẫn hơn xa những thôn dân tự cấp tự túc sống dưới chân núi Âm Dương. Lúc ở núi Âm Dương, có lúc hắn còn không lấy được tiền, chỉ có thể lấy một túi nhỏ hoặc nửa giỏ hạt thóc lúa mạch, cũng may bọn hắn đã có kinh nghiệm, lúc xuống núi sẽ mang theo bao tải, nếu không sẽ phải cõng theo giỏ của thôn dân lên núi, lần sau lại phải mang trả cho người ta.
Có lúc, bọn hắn thậm chí còn không thu được lương thực, chỉ có thể nhận lúa mạ, rơm rạ, phải chờ tới mùa hè, mùa thu, người dân dưới núi đã thu hoạch xong, sẽ cố ý để lại một khóm ở bên cạnh đồng ruộng, hắn còn phải tự mình đi gặt.
Thật ra, Phục Long Quan không thiếu chút hạt thóc, lúa mạch này, nhưng mỗi năm Tống Du đều phải đi gặt.
Trừ tiền tài ra, ở Trường Kinh, hắn còn có thu hoạch khác.
Dưới núi Âm Dương đều là hộ làm nông, nhà nào nhà nấy đều nghèo khổ, mặc dù trăm người có trăm lòng, nhưng dù sao cũng không bằng Trường Kinh, người đông, đa dạng nhiều kiểu người. Ở Trường Kinh có người giàu cũng có người nghèo, có thể gặp được người thợ tỉa hoa cỏ trong một gian phòng đơn ở khách điếm, cũng có thể trò chuyện với tướng quân bên trong trạch viện được quan phủ phân phối, cũng có thể gặp được thị lang trong triều, từ quan thượng thư đến đủ loại người kỳ nhân dị sĩ.
Chẳng qua hôm nay, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là bức tranh kia.
Cho dù bức tranh đó là tranh của ai, chỉ xét về kỹ thuật vẽ tranh, đã là thứ hiếm có trên đời, hoạ sư trong cung đình chắc hẳn cũng không bằng người nọ.
Đáng tiếc hắn không thể xem thêm mấy lần.
Tống Du đi dưới ánh nắng gay gắt, vừa suy nghĩ, vừa quay về đường Dương Liễu ở tây thành.
Từ xa, hắn đã nhìn thấy nửa cái đầu nhỏ thò ra khỏi lầu hai, con mèo nhìn thoáng qua hắn một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Đạo sĩ chỉ coi như không nhìn thấy gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận