Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 302: Vô Hại

Họ thấy hai vị khách này rất kỳ lạ. Rõ ràng người bắt chuyện vẫn luôn là nữ nhân này, còn vị nam nhân kia thì vẫn ngồi yên chẳng buồn cử động. Hình như hắn ta đang chăm chú quan sát lầu gác, có lúc lại giống như đang quan sát mấy chiếc đèn lồng. Nhưng quả thực, họ không tài nào phân biệt biệt được hai vị kia có điểm gì giống với các bậc cao nhân tu hành, hay cao thủ tu luyện võ thuật, nên trong lòng không khỏi có chút do dự.
"Đi mau đi."
Lại thêm một tiếng thúc giục.
Hai cô gái tế nhị cúi chào, nhưng họ chẳng lên lầu, cũng không đứng ở đây nữa.
Ngô nữ hiệp lại đưa mắt nhìn Tống Du.
"Là một chút sương mai và lá cây hoa đào, ăn vô hại, nhưng có lẽ nên thử qua hương vị của rượu ngon cùng mấy món ăn ở đây."
"Thật sao?"
Ngô nữ hiệp đưa mắt nhìn về phía bàn ăn, như thể rất muốn nếm thử mùi vị,
Nhưng nàng lại kìm lòng được.
Trời càng lúc càng về khuya.
Mấy cô gái ở trên lầu cũng đã xong công việc của mình. Họ thiếp đi trong chốc lát rồi cũng rời khỏi lầu gác. Mười cô gái từ trên lầu yểu điệu đi xuống, lần lượt đứng trước mặt hai người, mỗi người một vẻ, bốn người trong số họ sắc mặt đỏ bừng, nhưng không phải do xuân triều mà chính là vừa mới hút đủ dương khí.
"Hai vị khách quán, tất cả đều đang ở đây."
"Tất cả đây sao?"
"Vâng, tất cả đang ở đây hết rồi ạ!"
"Không còn ai khác nữa à?"
"Dạ không còn ai nữa ạ."
"Các ngươi không giấu ai đi chứ? Nếu có chuyện đó xảy ra , bọn ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Ayya... Ta nào dám."
"Được lắm!"
Lúc này Ngô nữ hiệp mới quay đầu nhìn Tống Du:
"Chỉ có mười người này thôi, bọn họ đều ở đây. Ta nghĩ là là họ không nói dối, ngươi định thế nào đây?"
"Lúc này không có người, ra tay thôi."
"Được."
Ngô nữ hiệp hoàn toàn không phải là người nhút nhát, nàng nhanh chóng lấy từ trong người ra một thanh kiếm nhỏ.
Hai cô gái kia nhìn thấy, vẻ mặt của họ đột nhiên cứng đờ.
"Các ngươi là..."
Với một nụ cười khinh bỉ, cô rút thanh kiếm nhỏ của mình ra.
"Ta đến để bắt yêu trừ quỷ."
"Oan uổng quá..."
Phản ứng của hai yêu nữ có phần thú vị.
Lúc đầu, bọn họ không chịu thừa nhận, không có gì để biện minh, bọn họ nói rằng chưa bao giờ làm hại ai. Khi nghe tin hàng chục người đã chết, họ lại nói đến những người này đều tự nguyện mà chết. Cho tới lúc điểm phá được quỷ thuật dụ hoặc của chúng thì chúng mới xin tha mạng. Ma pháp ma quái bại lộ, chúng muốn cầu xin sự thương xót. Cho tới lúc biết dù có nói gì đi chăng nữa thì hai kẻ phá đám kia cũng nhất quyết không chịu rời đi, chúng biết chắc là một trận chiến nhất định phải xảy ra liền đùng đùng nổi giận.
"Aaaaaaaaa..."
Một tiếng hét lớn tựa hồ chói cả tai.
Hai yêu nữa đón khách ở cửa phép thuật cao siêu nhất, còn lại mười nữ quỷ nhỏ là tiểu quỷ của chúng, lúc này vừa kinh ngạc vừa tức giận, tất cả đều hiện nguyên hình.
Làm gì còn những khuôn mặt trắng bóc, thược dược hồng trang. Khuôn mặt trắng ấy giờ khô cứng, hai má khô khốc, ngay cả búi tóc đen giờ cũng chỉ có vài sợi tóc khô dính trên da đầu, đôi mắt sáng và hàm răng trắng giờ đây chỉ còn lại lả xương khô, teo tóp lại. Trước đẹp lung linh bao nhiêu, giờ xấu thảm hại bấy nhiêu. .
Ma nữ vồ lấy nữ đại hiệp.
Nàng là một cô gái mạnh mẽ, phản ứng nhanh nhạy. Nàng có thể khéo léo né tránh được vết cắn của ma nữ. Những ma nữ này tuy nhanh nhẹn nhưng lại khó có thể chạm vào nàng.
Thế nhưng đây chính là điểm yếu của giới võ lâm. Tuy trong phút chốc nàng đã dùng kiếm đâm vào yêu nữ nhiều nhát, nhưng nhưng dù sao nàng cũng là người phàm, chưa từng biết qua thần dị, rất khó để yêu nữ bị thương.
Nếu chỉ có một mình, cách tốt nhất là dụ chúng ở lại đây, cho tới khi mặt trời mọc.
Tuy nhiên, lần này có một vị đạo sĩ bên cạnh nàng.
Đạo sĩ mở miệng thổi một hơi.
"Phù..."
Ánh sáng của lửa giống như ánh sáng ban ngày.
Tấm màn lụa mỏng, lan can chạm khắc và những tòa nhà sơn màu cùng thây ma nữ lúc này chỉ còn là tấm tro tàn. ...
"Ầm..."
Ngọn lửa thiêu rụi hết thảy, để lộ bầu trời đêm vốn có.
Khi ánh lửa tan biến, những lầu gác tinh tế trang nhã kia, những ánh sáng rực rỡ xinh đẹp hay những yêu nữ quyến rũ xấu xí đều biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.
Chỉ còn lại một ngọn núi hoang cằn cỗi tối tăm.
Mặc dù thị lực khá tốt, nhưng khi vừa ở trong tòa nhà yêu ma được chiếu sáng rực rỡ và một phần bị ánh sáng của ngọn lửa làm kinh động, lúc này Ngô nữ hiệp không thể nhìn rõ bất cứ điều gì. Tuy nhiên, nàng vẫn nghe thấy một số tiếng hét đáng ngờ hoặc sợ hãi xung quanh mình, làm nàng cầm lấy thanh kiếm, lập tức quay người lại. Thế nhưng nàng nhận ra đây chỉ là giọng nói bình thường, nàng mới không lập tức tấn công.
"Hãy thả lỏng và thư giãn đi."
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Ngô nữ hiệp thở phào nhẹ nhõm.
Khi đôi mắt dần dần thích ứng với bóng tối, xuyên qua vầng trăng hình móc câu và hàng nghìn vì sao, họ mơ hồ nhìn thấy ngọn núi cằn cỗi, vô số gốc cây, con ngựa Tây Nam bị trói vào gốc, người bạn cũ Dật Châu phía đằng sau cùng những nam nhân người đã ngồi dậy trên mặt đất, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận