Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 341: Cáo Từ

Lúc xuống lầu, khách nhân dưới lầu vẫn như cũ, nhưng người bị ướt mưa ở ngoài cửa và trên đường ngược lại đã vơi đi.
Người đàn ông ngồi cùng bàn với hắn đã đứng lên, nhưng người nọ chỉ dựa vào khung cửa không đi, bên cạnh hắn có một chiếc ô giấy dầu màu vàng, gương mặt hắn đờ đẫn thất thần, ánh mắt không biết nhìn về hướng nào, giống như đang hồi tưởng gì đó, mãi cho đến khi Tống Du đi tới rồi đứng bên cạnh hắn, hắn mới từ từ tỉnh táo lại, cầm chiếc dù lên, nhỏ giọng nói với Tống Du.
"Lúc nãy huynh đài lên lầu quên mang theo ô, ta sợ ngươi xuống trễ, người khác lấy ô đi mất, nên cố ý đứng đây giữ giùm ngươi."
"Đa tạ túc hạ."
"Phải là ta cảm ơn huynh đài đã tặng rượu cho ta mới đúng..."
"Vậy cáo từ."
"Trên lầu... tiếng đàn ở trên lầu có hay không?"
"Hay lắm."
Tống Du trả lời hắn, sau đó bung dù lên, đeo chiếc hầu bao có mèo Tam Hoa ở bên trong lên, bước ra khỏi tòa lâu, tiến vào trong mưa.
Sự tuyệt vời của Trường Kinh quả là danh bất hư truyền, chuyến đi này đáng giá.
Chỉ là vẻ đẹp của Trường Kinh không chỉ dừng lại ở một phương diện như vậy.
Không chỉ là phong hoa tuyết nguyệt, không chỉ là tiếng đàn làm say lòng người, giống như cơn mưa lúc này cứ thế mà rửa sạch bụi trần, hiện lên vẻ đẹp trên một phương diện khác của Trường Kinh, nhưng đã có biết bao người phải dầm mưa chứ?
Đạo nhân đi được một đoạn, đã không còn ô nữa.
Thay vào đó là một ông lão cầm chiếc ô không biết vào thành để làm gì, nép mình vào chân tường dưới mái hiên để trú mưa, quần áo của ông lão đã ướt đẫm, đã vậy vào ngày mưa, trời tối rất sớm, lúc đầu ông lão vốn băn khoăn không biết nên đội mưa đi về, hay là ở lại trong thành một đêm, lo lắng không thôi...
Đội mưa trở về, cái thân thể già nua ấy có hịu dầm mưa nổi không?
Ở lại trong thành một đêm, đêm mưa như vậy biết đi đâu để tìm nơi tránh mưa tránh gió?
Chỉ cảm thán ông trời không có mắt, hay ức hiếp kẻ khốn cùng.
Ông lão đang vô cùng buồn khổ, thì có người đưa dù qua.
Nâng dù lên, ông lão quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một đạo nhân đeo một chiếc hầu bao đã đi xa vào trong màn mưa, bên trong chiếc hầu bao, một cái đầu mèo nhô ra, nó quay đầu nhìn thẳng vào ông lão.
Đạo nhân không sợ mưa, hắn đội mưa về nhà, giọt nước tích tụ trên những lát đá trên đường từng bước nở hoa.
Con mèo cũng không sợ mưa, đạo nhân dặn nó nấp trong hầu bao nó cũng không buồn nghe, cứ phải nhô đầu ra ngoài, lúc thì ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đạo nhân đang dần bị mưa xối cho ướt đẫm, lúc thì xoay đầu nhìn người đi đường cầm ô đi tới đi lui, lúc thì cúi đầu nhìn những đóa hoa nước dưới đất bị người ta dẫm lên, không ai biết được trong đầu con mèo đang suy nghĩ điều gì, chỉ biết con mắt của nó giống như hổ phách, trong suốt nhìn tất cả mọi thứ.
Hẻm nhỏ không có người, chỉ có nước chảy.
"Tam Hoa nương nương thấy tiếng đàn hôm nay có hay không?"
Đạo nhân thì thầm hỏi.
"Không biết."
Mèo Tam Hoa thật thà trả lời, sau đó nó suy nghĩ một lát, mới nói tiếp.
"Nhưng Tam Hoa nương nương nghe xong cảm thấy rất thoải mái, âm thanh ấy gần giống với âm thanh mà chúng ta đã nghe ở Dật Đô."
"Tam Hoa nương nương vẫn còn nhớ ở Dương Công ở Dật Đô à."
"Dương Công-."
Xem ra nó cũng không nhớ tới.
Tống Du cũng không để ý, nói với nó.
"Nghe nói người đánh đàn hôm nay là người am hiểu đánh đàn nhất ở Trường Kinh, tiếng đàn của nàng, có thể nói là tiếng đàn hay nhất ở Trường Kinh, thậm chí là hay nhất thế gian."
"Có vẻ như rất lợi hại!"
Tống Du chỉ là khẽ lộ ra ý cười.
Đi qua con hẻm nhỏ này là tới đường Liễu Thụ.
Vị nữ hiệp kia hình như trở về cùng lúc với hắn, cả hai đều không che ô, đều bị ướt như chuột lột, trông rất chật vật, lúc tình cờ đụng mặt trên đường, cả hai chỉ nhìn nhau mà cười.
Một bên cười lớn, nói rằng hắn vậy mà cũng dầm mưa.
Một bên mỉm cười, nói đôi khi đạo nhân cũng là trời. ...
Hôm nay, trời đổ mưa, vốn cho rằng vị phu nhân kia sẽ không cử người tới hỏi, không ngờ lúc trời đã tối, nha hoàn của nàng vẫn đội mưa tới, nàng ngồi xe ngựa, che ô đi vào bên trong quán trọ.
"Tiên sinh, ngươi đã đi xem chưa?"
"Đi rồi."
"Thế nào? Vãn Giang kia có phải yêu tinh không? Nàng ta dùng tiểu quỷ để duy trì thanh xuân đúng không? Hay là sử dụng yêu pháp mê hoặc lòng người?"
"Túc hạ chớ nên vội vàng, tại hạ đã đi xem, vị Vãn Giang cô nương kia quả thực có cầm nghệ xuất chúng, tiếng đàn của nàng hoàn toàn không có tà thuật yêu pháp mê hoặc lòng người."
Tống Du ngưng một lát rồi nói tiếp.
"Tại hạ cũng không thấy dấu vết của việc sử dụng tà thuật yêu pháp hại người trên người nàng, nên không thể gọi là tà ma, nhờ túc hạ quay về bẩm báo lại với phu nhân, tại hạ không thể giúp được gì, xin hãy mời vị cao minh khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận