Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 143: Yến Nhi Đan

Thật khó để tưởng tượng rằng trên ngọn núi này lại có một tòa nhà to lớn mang phong cách cổ xưa.
"Piu piu piu..."
Có tiếng vỗ cánh trên trời.
Một con yến bay tới, biến thành một thiếu niên khoác trên mình bộ y phục màu đen trắng đan xen, đáp thẳng vào phía trong gian nhà chính.
Mà trước mặt là một lão nhân gia đang ngồi trên ghế:
"Lão tổ tông..."
Chàng thiếu niên nhanh chóng hành lễ, đầu cúi nhìn xuống mũi giày.
"Khụ khụ... miễn lễ!"
"..."
"Hôm nay sao muộn như vậy mới quay lại?"
"Hôm nay..."
"Nói to lên chút! Ngẩng đầu lên! Đây mới là dáng vẻ trước mặt người trong nhà khụ khụ..."
Lão nhân gia vừa ho khan vừa trách mắng:
"Cũng không phải là làm chuyện gì đáng xấu hổ, vốn dĩ là chuyện ngay thẳng, đường đường chính chính, nhưng ngươi lại luôn làm ra bộ dáng này, đến khi ra ngoài ai muốn để mắt đến ngươi?"
"..."
Chàng thiếu niên không dám nói lời nào.
Lời của lão tổ tông nói quả nhiên là đúng, đều là đạo lý dạy làm người, đều vì muốn tốt cho hắn, hắn không dám phản bác.
Nhưng không hiểu sao, hắn lại nghĩ đến vị tiên sinh đó.
Lúc này giọng nói của lão nhân gia lại vang lên khiến hắn giật mình:
"Đã qua mấy ngày rồi, ngươi có tìm được vị tiên sinh kia không?"
Chàng thiến niên nhanh chóng đáp lời:
"Tìm được rồi..."
"Như thế nào?"
"Vị tiên sinh đó... đạo hành rất cao, hắn liếc nhìn một cái đã thấy con đường và đình đài nơi lão tổ tông ẩn náu trên núi Mã Đề!"
Chàng thiếu niên thành thật khai báo:
"Ta đã đồng ý với tiên sinh, buổi tối sẽ mang hắn ta tới đây."
"Ngươi có hỏi hắn là có phải là Phục Long Quan không?"
"Ta... ta quên mất..."
Mặt của chàng thiếu niên tái nhợt đi.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Lão nhân gia tức giận dùng nạng đập xuống đất, phát ra âm thanh đáng sợ, nói:
"Nói quên thì quên đi, chuyện đại sự không thành? Ta còn có thể giữ ngươi lại làm gì? Ngươi sợ cái gì? Hiện tại tiểu bối trong tộc đã tu luyện thành hình người trước rồi, nhưng nhìn bộ dạng rụt rè của ngươi, ngươi có thể làm gì?"
Chàng thiếu niên không dám ho he câu nào.
Cũng không hẳn là sợ hãi mà là xấu hổ, cảm thấy bản thân mình vô dụng và không thể làm tốt việc nhỏ nhặt này. Có lẽ hắn cũng hơi sợ, nhưng tuyệt đối không sợ bị lão tổ tông trách mắng.
"Đi đi."
Lão nhân gia yếu ớt xua tay.
Chỉ cảm thấy hậu bối ngày nay thật sự quá mức thua kém.
Chàng thanh niên cũng quay người, cúi đầu bước ra ngoài.
Nhưng vừa đi được hai bước, trên mặt hắn lộ ra vẻ suy tư cùng do dự, đi thêm mấy bước, hắn quay đầu lại, giọng run run nói:
"Lão tổ tông, ta nghĩ, muốn đi lấy một viên Yến nhi đan..."
Vừa dứt lời, hắn lập tức đưa ra lý do:
"Vì, vì buổi tối nếu như đi mời tiên sinh, khó có thể yêu cầu hắn đi bộ."
Hắn lặng lẽ thăm dò lão tổ tông, sợ bị cự tuyệt.
Mà nó cũng không đơn giản như việc bị từ chối.
Thế nhưng lão nhân gia chỉ xua tay mà không thèm nhìn hắn:
"Thật hiếm khi ngươi có chủ kiến..."
"Vậy?"
"Đi!!"
Lão tổ tông không hề tức giận.
Tiếp sau đó lại là một tiếng ho khan.
"..."
Chàng thiếu niên có chút kinh ngạc, nhanh chóng chạy ra ngoài. ...
Hoàng hôn tại Mã Đề Sơn.
Một con chim én bay lượn giữa những tầng mây, trong đầu đang thầm nghĩ xem phải ăn nói ra sao, đảm bảo không được xảy ra sai sót, sau đó nó xuyên qua từng tầng mây rồi bay xuống, bay vào trong một ngôi đình.
Phía dưới Yến Tiên Đài, mọi người đã tản ra, chỉ còn lại một vài người đứng rải rác ở đây, người thì cãi vã, người thì thảo luận, có người lại gặp nhau đi dạo hay trò chuyện.
Bên trong đình, một đạo sĩ trẻ tuổi ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.
Ở góc phía bên trái của ngôi đình có một con mèo, nó cúi xuống, duỗi thẳng chân rồi lắc đầu khiến cho ngưới ta không thể nhìn rõ mặt.
Chim én đậu ngay tại phía bên phải của ngôi đình, ngay tức khắc biến thành một cậu thiếu niên.
Đạo sĩ trẻ tuổi mở to đôi mắt.
"Túc hạ hữu lễ."
"Đã để tiên sinh đợi lâu rồi, ta..."
Những gì điều đã tập dượt trước đó dường như đã biến mất khỏi đầu óc hắn.
"..."
Người thanh niên im lặng một lúc, cúi người đưa tay ra, cầm một viên thuốc nhỏ màu đỏ trong lòng bàn tay:
"Tiên sinh, xin hãy uống viên thuốc này."
Tống Du nhận lấy, nhìn một lúc rồi nói với con mèo đang ở bên cạnh:
"Tam Hoa nương nương cứ ở đây. Ta phải rời đi một lát, nhưng thân xác của ta vẫn sẽ ở lại đây. Tam Hoa nương nương, xin đừng nghĩ rằng ta đã chết..."
Chú mèo tam thể quay lại nhìn:
"Cái gì cơ?"
Tống Du lắc đầu và cúi đầu xuống.
Trời đất rung chuyển dữ dội, linh hồn bắt đầu rời ra khỏi thể xác.
Thế giới vẫn là thế giới đó, màu sắc vẫn màu sắc ấy, tuy có hơi khác một chút, nhưng lại không thể phân biệt được.
Tam Hoa quay đầu nhìn Tống Du vẫn đang ngồi trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn linh hồn hắn đã đứng dậy, đôi mắt dần dần mở to, miệng hơi hé mở, nếu nhìn kỹ có thể mơ hồ nhìn thấy hai chiếc răng nanh nhỏ lộ ra, nàng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
"Đạo sĩ, ngươi đã trở thành hồn ma rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận