Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 403: Có Hơi Thất Vọng

"Giống như thần linh hiển linh."
"Người tu hành, đạo hạnh cao thâm, mặc dù không phải thần lính, có lúc cũng sẽ có bản lĩnh hiển linh."
"Những người còn lại đâu?"
"Ngoài con trai của thái úy bị lấy đi thính giác ra, những người khác đều phải chịu sự trừng phạt giống với quản gia của phủ, cả đời không thể nói chuyện."
"Ừ."
"Vị đạo sĩ được phủ thái úy mời tới để thi thuật vốn là người của Tụ Tiên Phủ, tu hành cùng với bần đạo ở Lộc Minh Sơn. Chẳng qua sau này bần đạo cảm thấy người này tâm thuật bất chính, đạo thuật tu hành chủ yếu là dùng để hại người, nên đã trực xuất hắn, sau này người đó lưu lạc giang hồ ở Trường Kinh, nghe nói cũng thường xuyên hại người. Nay gặp được đạo hữu của Phục Long Quan, cũng bị trừng phạt cả đời không thể nói chuyện, đương nhiên cũng không thể thi chú nữa, hơn nữa còn bị những chú thuật mà hắn thường dùng để hại người tra tấn. Nghe nói vị đạo hữu kia bảo hắn trở về Lộc Minh Sơn tu hành cho tốt, chỉ là ở Trường Kinh hắn gây ra không ít thù hằn, không biết có thể trở về Lộc Minh Sơn hay không."
"Đây là loại pháp thuật gì vậy?"
"Bần đạo hiểu biết về pháp thuật rất ít, không biết đó là pháp thuật gì, chỉ nghe nói, lúc đó không thấy vị đạo hữu kia thu pháp, chỉ nói phạt bọn họ tai điếc, tai bọn họ liền điếc, phạt bọn họ bị câm, bọn họ liền câm."
"Ừ..."
"Còn có một vị họa sư, bởi vì không muốn hại người, chỉ bị phủ thái úy uy hiếp tính mạng, vì thế nên không bị trừng phạt."
"Thú vị..."
Hoàng đế không khỏi nheo mắt lại.
"Quốc sư có cảm thấy, những câu chuyện về thần tiên được lưu truyền trong dân gian chính là như vậy.
"Đúng thế..."
Quốc sư kéo dài âm cuối cùng, có hơi thất vọng.
Lúc đầu tiên, vị hoàng đế này hỏi hắn về thủ đoạn đạo pháp, sau đó lại hỏi về kết cục của những người còn lại, thỏa mãn dục vọng tìm kiếm tri thức của bản thân về thế giới tu đạo, tuổi tác càng cao, hắn càng cảm thấy hứng thú với những điều này. ...
"Chỉ là thiên hạ này dù sao cũng là thiên hạ của Đại Yến ta, Trường Kinh cũng đô thành của Đại Yến ta, cho dù có là thần linh cũng không thể làm loạn ở Trường Kinh, chắc hẳn ngày mai, ở trên triều đình, đám đại thần sẽ bàn tán về chuyện lần này, Thường thái úy vừa là nguyên lão tiền triều vừa là hoàng thân quốc thích, quốc sư cảm thấy..."
Hoàng Đế cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía quốc sư ở bên cạnh mình.
"Trẫm nên làm thế nào mới đúng?"
"Bần đạo nghĩ ngày mai, lúc thượng triều, chắc chắn Vũ Đức Vệ cũng đã điều tra được đầu đuôi hết thảy mọi chuyện."
"Còn tên kỳ nhân dị sĩ luyện đan trong giang hồ kia..."
"Bần đạo đã phái người đi tìm hắn."
"Không biết quốc sư cảm thấy thế nào về chuyện lần này?"
"Bần đạo cũng có vài phần cảm thán."
"Cảm thán vì điều gì?"
"Tham sống sợ chết chính là điều bình thường của con người, đường đường là thái úy, chỉ vì tục mệnh, mà lại bị một tên kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ đùa giỡn trong lòng bàn tay, đã mất mạng rồi còn không biết, quả thật vừa buồn cười lại vừa đáng tiếc."
"Đầu óc lão thái úy mê muội."
"Bệ hạ có biết về thứ bàng môn tà thuật này không?"
"Xin lắng tai nghe."
"Hai ngày đầu tiên, người bị thi thuật sẽ cảm thấy bản thân giống như hồi quang phản chiếu, cơ thể có sự thay đổi tốt hơn, cho dù là người đã nằm liệt giường từ lâu, cũng có thể xuống đất đi lại. Nhưng rất nhanh sau đó, pháp thuật sẽ bị mất hiệu lực, cơ thể người bị thi thuật sẽ dần dần thối rữa, hơn nữa người bị thi thuật cũng không ý thức được hoặc cũng có thể nói rằng không tin mình đã chết, thay vào đó người đấy sẽ cảm thấy cơ thể của mình xảy ra vấn đề, sẽ mời đại phu đến xem. Điều nghiêm trọng nhất chính là người đó vẫn cố chấp không tin mình đã chết, mãi cho đến khi cơ thể thối rữa hoàn toàn, không thể cử động, người nhà xác nhận người đó đã chết bèn đặt vào trong quan tài, người đó nghe thấy tiếng khóc của người nhà, mới biết rằng mình mình chết, lúc đó hồn phách của người đó mới có thể giải thoát, toàn bộ quá trình này có thể nói là không ngừng chịu dày vò."
"Đáng sợ như vậy à?"
"Còn có điều đáng sợ hơn nữa."
Quốc sư cười nói.
"Còn có người, sau khi xác của người đó thối rữa, thính giác biến mất, cuối cùng trở thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, không cách nào nghe được âm thanh, cũng không biết lý do, chỉ cảm thấy bản thân như bị vây hãm ở một nơi vĩnh viễn không có ánh sáng hay âm thanh, cũng không biết phải bao nhiêu năm sau mới có thể giải thoát."
"Nói như vậy, người kia đã cứu Thường thái uý."
"Cũng có thể nói như vậy."
"Đạo pháp cũng có thiện, có ác..."
"Đạo pháp không phân thiện ác, chỉ có con người."
"Kỳ diệu."
Hoàng đế chậm rãi cất bước đi tới. Hai người đàm luận một phen, trông tưởng chừng như đang nói chuyện khác, kỳ thật thái độ của quốc sư đã nói cho hắn biết. Hoàng đế bước đi mấy bước, cuối cùng vẫn nói.
"Trẫm có một chuyện muốn thỉnh giáo quốc sư."
"Sao lại là thỉnh giáo, mong bệ hạ chớ ngại, cứ nói ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận