Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 525: Không Thuận Lợi Thì Sao?

"Đây là món gì?"
"Cháo thịt nạc trứng muối."
Tống Du cũng tỉ mỉ thưởng thức, hắn khẽ híp mắt lại, đồng thời cảm thán nói.
"Đây là mỹ thực của quê hương tại hạ, rất lâu rồi, tại hạ không được ăn món này."
"Quê của ngươi ở đâu?"
"Rất xa."
"Trứng này là trứng gì?"
Ngô nữ hiệp cầm muỗng múc một miếng trứng nhỏ, trực giác nói với nàng, vị tươi ngon của cháo không thể thiếu đi thứ này.
"Làm từ trứng vịt, nếu thuận lợi, một thời gian nữa, ở ven đường Trường Kinh sẽ có người bán món này."
Tống Du nói với nàng.
"Món này có thể ăn sống, cũng có thể nấu canh, nấu cháo, mỗi món sẽ có hương vị riêng."
"Không thuận lợi thì sao?"
"Vậy thì chỉ có thể ăn được món này ở chỗ của ta."
"Ừ..."
Ngô nữ hiệp cúi đầu tiếp tục thưởng thức, mỗi miếng đều ăn rất tỉ mỉ.
Ăn được nữa chén, nàng bắt đầu kể về chuyện ở Nghiệp Sơn, Phong Châu.
"Ngọn núi đó đã hoang tàn rồi, không chỉ núi, các khu vực xung quanh ngọn núi đó đều là cỏ cây khô héo, chỉ có cỏ Quỷ Diện mà người nói vẫn còn sinh trưởng."
Ngô nữ hiệp cúi đầu xuống húp một miếng cháo.
"Hơn phân nữa quân đội Long Uy đóng ở Phong Châu đều bị điều tới Nghiệp Sơn, có trọng binh trấn giữ. Người đi cùng với ta là Tống Lãng, từng là một đạo tặc trên giang hồ, am hiểu nhất là đi lại vào buổi tối, hắn đã bí mật lẻn vào bên trong, vậy mà không thấy trở về. Ha, trước đây, tên nhóc kia đã từng trộm đồ trong hoàng cung cũng không bị phát hiện, tuổi vẫn còn rất trẻ, thật đáng tiếc."
"Còn nữ hiệp thì sao?"
"Ta? Ta chẳng làm được gì cả, bèn ở bên ngoài ra vẻ như đang nghĩ cách mà thôi!"
Ngô nữ hiệp lắc đầu.
"Chỗ đấy có hơn vạn tinh binh, cũng là nơi Xích Đế hiển linh, không thể ép chúng ta xông vào được..."
"Có lý."
"Trên núi như thế nào, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn từ xa. Chúng ta cũng không rõ ở bên trong ra sao."
Ngô nữ hiệp khẽ vỗ vào miệng.
"Tuy nhiên, nghe thôn dân ở lân cận nói, nơi đó đã từng điều động dân phu, mặc dù bên trên đã hạ tử lệnh bắt mọi người phải giữ kín bí mật, tuy nhiên, tâm địa của bọn họ cũng không quá độc ác, tất cả những thôn dân kia đều được thả về. Chỉ cần thả bọn họ trở về, ít nhiều gì cũng sẽ tiết lộ ra tin tức gì đó. Ở đó có lời đồn, nói rằng triều đình đào một cái động trống rỗng ở bên trong Nghiệp Sơn to lớn, gần như đã đào rỗng cả ngọn núi, nghe nói là định xây Hoàng Lăng."
"Xây Hoàng Lăng?"
"Ta cảm thấy khả năng không lớn."
Ngô nữ hiệp nói.
"Vừa nhìn vào đã thấy không phải là Hoàng Lăng."
"Nữ hiệp có nghiên cứu về Hoàng Lăng ư?"
"Nghe người đi cùng nói vậy."
"Thì ra là như vậy."
"Chúng ta điều tra ở lân cận, một buổi tối nọ, ta đã thấy bách quỷ dạ hành mà ngươi nói lúc trước."
"Ồ?"
"Người đi cùng chúng ta cũng là một kỳ nhân giang hồ, tự xưng là cao nhân tu đạo trên núi Chân Sơn, không biết hắn có mấy phần đạo hạnh, nhưng hắn rất giỏi trong việc nói chuyện với quỷ."
Ngô nữ hiệp dừng động tác ăn cơm lại.
"Ta giả vờ mình là một cô hồn dã quỷ đi lang thang, thừa lúc đám quỷ kia đang nghỉ ngơi, ta đi tới nói chuyện với bọn chúng, nghe nói bọn chúng tới từ phương Bắc, phương Bắc có đại quỷ, những người bị đại quỷ kia hại chết đều sẽ biến thành quỷ."
"Ừ..."
"Bọn chúng vốn là người cùng thôn, sau khi bị tên đại quỷ đó hại chết, bọn chúng liền trở thành cô hồn tiểu quỷ. Vốn bọn chúng sẽ bị tên đại quỷ kia nuốt luôn hoặc bị hắn thu nhận để làm chuyện gì đó. Trong thời khắc nguy cấp, có quỷ sai xông tới, nghe nói còn có hai vị hòa thượng có chút tu vi, đuổi tên đại quỷ kia đi mất. Sau khi thẩm vấn bọn chúng, biết được bọn chúng là quỷ vô tội, bèn nói bọn chúng không thể tiếp tục ở lại nơi đó nữa, phải tới quỷ thành. Thế là gọi một nhóm quỷ sai tới, đưa bọn chúng từ phương Bắc tới phương Nam, ban ngày sẽ nghỉ ngơi ở trong nghĩa trang hoặc dưới rừng trúc, buổi tối mới ra ngoài đi lại."
Ngô nữ hiệp vừa húp cháo vừa nói.
"Những quỷ sai kia vốn là người phương Bắc, là lão quỷ ở phương Bắc. Nghe nói, có một vài tên vốn là binh lính ở phương Bắc, sau khi chết đi thì biến thành quỷ. Do lúc còn sống, bọn chúng chưa từng làm chuyện xấu, nên sau khi chết có nhiều lệ khí, can đảm và hung bạo hơn quỷ bình thường, do đó nên được chọn làm quỷ sai."
"Nghe qua cũng rất thú vị."
"Ta nghe vậy cũng cảm thấy thú vị, chỉ là người đồng hành với ta suýt chút nữa thì bị quỷ sai bắt đi, may mà hắn chạy nhanh."
"Đa tạ nữ hiệp."
"Có gì đâu mà tạ, nói chuyện phiếm mà thôi, những chuyện không thể nói, ta sẽ không nói với ngươi."
Ngô nữ hiệp nói, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Ngươi quan tâm tới những chuyện này làm gì?"
"Tại hạ là đạo sĩ, ngao du thiên hạ, hành tẩu nhân gian, đương nhiên muốn thấy nhiều, nghe nhiều. Nếu gặp phải những chuyện không đúng hoặc không có người quản lý, nếu có khả năng, tại hạ cũng nguyện ý đóng góp một phần sức mọn."
"..."
Ngô nữ hiệp nghe xong, nàng suy nghĩ một hồi, vừa suy nghĩ vừa ăn cháo, không biết đã nghĩ ra điều gì, nàng lại nói một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận