Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 571: E Rằng Khó Sống

"Không có chuyện gì quá to tát, lão già này ban đầu cũng làm quan trong huyện, có chút tài sản, ta sẽ sai người chuẩn bị cho tiểu nương tử đây một trăm lượng bạc trắng, nếu cô ấy sống tiết kiệm một chút, quãng đời còn lại sẽ không quá vất vả."
Lão gia tử nhà Đinh gia lại nói:
"Lão già này ở trong huyện còn có một căn nhà, lâu nay không có người ở, cũng xin nguyện tặng cho tiểu nương tử đây."
"Hoài Trường e là quá gần, bên này quá loạn."
Tống Du lại nhắc nhở:
"Cô nương này sống lẻ loi một mình, e rằng khó sống."
"Tiên sinh nói phải."
Lão gia tử Đinh gia vẫn không do dự nhiều: "Nếu tiểu nương tử muốn đi đâu, cứ việc nói ra."
Tiểu nương tử Tào gia nghe vậy, nhưng cô cũng không trả lời.
"Ở Trường Kinh sẽ tốt hơn một chút."
Tống Du lần nữa nhắc nhở thêm một câu, còn nói thêm:
"Chỉ là Trường Kinh cách đây khá xa, là chốn kinh thành phồn hoa, cuộc sống càng không dễ dàng."
"Chúng ta vừa lúc cũng có công việc buôn bán ở Trường Kinh, lại vừa lúc có một người họ hàng xa, nhưng trước đó đã chết vì nhiễm bệnh."
Một người trung niên quỳ bên dưới lập tức ngẩng đầu lên, nói tiếp:
"Đến lúc đó có thể nói tiểu nương tử Tào gia là họ hàng xa của Đinh gia chúng ta, đưa đến Trường Kinh, có thân phận đứng đắn, có mang theo chút tiền bạc thì cũng là chuyện dễ hiểu."
"Lão già này có thể thêm chút tiền bạc."
Tống Du liền nhìn về phía tiểu nương tử Tào gia.
"Được..."
Tiểu nương tử Tào gia gật gật đầu, âm thành nàng bé như tiếng muỗi.
"Còn gì nữa không?"
"Nhị bá của ta..."
Tiểu nương tử Tào gia cắn răng, không nói thành lời.
"Lão hủ biết."
Đinh gia lão gia tử tuổi đã lớn, quỳ trên mặt đất, đầu gối đã đau đớn, lập tức nói:
"Lão sẽ đuổi hắn ra khỏi Đinh gia thôn ta."
"Thím hai đối xử với ta rất tốt..."
"Tất nhiên lão sẽ không tệ bạc."
"Ừm..."
"Không biết tiểu nương tử còn có gì dặn dò?"
"..."
"Ngay trong hôm nay lão sẽ cho người vào trong thành sắp xếp, để cho Khuyển Tử tự mình mang theo ngân lượng đưa tiểu nương tử đến kinh thành, sắp xếp công việc của tiểu nương tử tới khi ổn thoả mới thôi."
"Ừm..."
Tiểu nương tử Tào gia cũng không nhiều lời.
"Thưa tiên sinh..."
Lúc này mọi người mới dồn ánh mắt về phía đạo sĩ trẻ tuổi.
"Chư vị quả nhiên tâm thiện."
Tống Du gật đầu khen tặng một câu, lập tức nói:
"Lão trượng tuy tuổi tác đã cao, xin hãy đứng lên đi."
"Chẳng hay tiên sinh đây có biết giải mộng không?"
"Hả?"
"Tiên sinh có điều không biết."
Đinh gia lão gia tử khó xử nói:
"Ta chờ đêm qua... không biết là do lo lắng quá mức hay là... hay là thần quan xuống báo mộng, ta đã nằm mơ."
"Không biết lão gia đã mơ thấy gì?"
"Lão mơ thấy kim giáp thần quan, ngài cùng chúng ta nói chuyện đúng sai, khuyên chúng ta cuộc đời này hãy luôn hành thiện."
Lão gia nói xong nhìn về phía Tống Du, trong lòng thấp thỏm:
"Không biết vì sao ta lại mơ thấy như vậy?"
"Vậy phải xem xem biểu hiện hôm nay của chư vị, rốt cuộc là thành tâm hối lỗi hay là do bị thần quan trong mộng dọa sợ."
"Tất nhiên là thành tâm hối lỗi."
"Nếu là thành tâm hối lỗi thì đó là chuyện tốt."
"Xin tiên sinh chỉ giáo thêm."...
"Thiên địa đều công bằng, khi còn sống thiện ác hình học đều ghi vào sổ sách, muốn rửa sạch tội nghiệt, phải dựa vào việc thiện."
Tống Du đưa tay vuốt lông Tam Hoa đang ngồi bên cạnh, nói:
"Nhưng nếu thần quan vẫn chưa trách phạt, chỉ là gặp các ngài ở trong mộng nói chuyện đúng sai, lợi hại, khuyên chư vị hãy luôn hướng thiện, vậy thì chư vị cứ làm theo đó là được."
"Xin tiên sinh chỉ giáo thêm."
"Việc đầu tiên, chính là vị tiểu nương tử của Tào gia này, cô ấy không thể sống nổi ở nơi này nữa, việc này chư vị cũng biết, cho nên chư vị đáp ứng theo nguyện vọng của cô ấy, đây cũng là một việc làm tốt."
"Việc này là đương nhiên."
"Bọn ta không muốn làm việc ác nữa."
"Kính xin tiên sinh yên tâm, cũng xin tiểu nương tử Tào gia yên tâm, bọn ta nhất định đáp ứng mọi nguyện vọng."
"Được như vậy là tốt nhất."
Tống Du gật gật đầu, dừng một chút mới lại nói tiếp:
"Đạo Phật nói rất hay, cứu một mạng còn hơn xây bảy toà tháp, trong quãng đời sắp tới của chư vị, bách tính phụ cận có nhiều kẻ nghèo khó, ngay cả bách tính ở Đinh gia thôn, luôn phải chạy ăn từng bữa, bữa đói bữa no..."
Tống Du nói tới đây, liền dừng lại.
"Hiện giờ đất chật người đông, tiết trời của ngày hôm qua cũng bình thường, thu hoạch lại không tốt, không chỉ ở chỗ chúng ta, rất nhiều nơi đều ăn không đủ no."
Có một người trung niên đứng ra, nói:
"Quả thật không phải do chúng ta quá hà tiện mà gây ra chuyện như vậy."
Tống Du nói tiếp:
"Chỉ là tục ngữ nói rất đúng, kẻ nghèo thì chỉ lo thân mình, đạt thì kiêm tế thiên hạ, chư vị đây giàu có, nếu có thể giúp đỡ dân chúng, thì đó là phúc phần của người dân nơi đây."
"Thì ra là thế."
Người trung niên nhân lúc này mới phản ứng lại, lập tức chắp tay:
"Đa tạ tiên sinh chỉ dạy."
Đám người phía dưới cũng nhao nhao phụ họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận