Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 464: Vãn Giang Ở Hạc Tiên Lâu

Nữ tử nọ mặc áo tơ trắng, dùng vải mỏng che mặt, trong tay ôm một bức tranh, giữa mùa hè trời rất nóng nhưng nàng cũng không sốt ruột không vội vàng, chỉ lặng lẽ đứng ở cửa chờ đợi cùng với thị nữ đi theo.
Tống Du vừa nhìn đã nhận ra nàng ngay, nàng chính là Vãn Giang cô nương của Hạc Tiên Lâu.
Phong thái ngày ấy dường như vẫn còn đọng lại trong tâm trí hắn, tiếng đàn kia dường như vẫn văng vẳng bên tai như lúc đầu. Nhưng vào lúc này, nàng dùng vải mỏng che mặt, đạo nhân lại rơi vào trạng thái xuất thần, lúc này mới nhận ra mình đã từng thoáng thấy nàng từ trước cả khi hắn đến Hạc Tiên Lâu.
Tống Du nhìn nữ tử rồi bước tới.
"Hai vị..."
Tống Du nhìn sang các nàng. Hắn không biết đó là hai người hay một người.
"Tiên sinh."
Dường như lúc này hai nữ tử mới thấy hắn, lập tức thi lễ.
Hai giọng nói khác nhau lần lượt vang lên.
Tống Du vội vàng đáp lễ, sau đó lấy chìa khóa vừa mở cửa vừa hỏi:
"Hai vị đến gặp tại hạ phải không?"
"Đúng vậy."
Nữ tử áo trắng nhẹ giọng nói, giọng điệu êm dịu:
"Thấy tiên sinh đóng cửa. Ta hỏi người hàng xóm thì ông ấy nói ngươi đã ra ngoài từ sáng sớm, nhưng mấy ngày nay đều mở cửa nên ta mới quyết định đợi ở đây một lát."
"Đã để hai vị đợi lâu rồi."
Đạo nhân nói chuyện, trong lúc đó cửa cũng đã mở.
"Mời hai vị nhanh vào trong."
"Đa tạ tiên sinh."
Hai bóng người cúi người thi lễ rồi theo đạo nhân vào nhà.
Ngôi nhà hai tầng có mái ngói xanh nhưng bên trong không hề nóng bức chút nào.
"Tam Hoa Miêu đi lên lầu viết chữ đi."
Đạo nhân nói với bé gái, sau đó nói với hai người:
"Mời ngồi."
"Đa tạ..."
Dường như mối quan hệ giữa hai người họ là chủ tớ, một ngồi và một đứng.
Sau khi vào nhà, nữ tử cởi bỏ tấm lụa trắng che mặt, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
"Sáng nay nhân lúc trời mát mẻ ta dẫn đứa nhỏ nhà ta đến An Nhạc Quán thưởng trà nên mới đóng cửa."
Đạo nhân mỉm cười nói:
"Tiết trời nóng nực mà lại để hai vị đợi lâu. Xin đừng trách."
"Tiên sinh đừng nói như vậy."
Nữ tử mỉm cười và nói:
"Thiếp thân Vãn Giang ở Hạc Tiên Lâu."
"Tại hạ từng may mắn được thấy phong thái và tài đánh đàn của túc hạ tại Hạc Tiên Lâu. Tại hạ vô cùng khâm phục."
Đạo nhân nói xong thì ngừng một lúc.
"Không biết Vãn Giang cô nương đến đây vì chuyện gì?"
"Không vì chuyện gì khác."
Vãn Giang cô nương từ từ mở bức tranh trong tay ra. Đó là một bức tranh được vẽ chăm chút và cẩn thận, ngay sau đó bức tranh được trao vào tay đạo nhân.
"Nói thật thì, ta và tiên sinh từng có duyên phận với nhau."
"Ồ?"
Đạo nhân nhìn bức tranh, không khỏi giật mình.
Bức tranh vẽ một góc núi dài vào mùa xuân, trên hành lang dài giữa hai dãy núi, một đạo nhân và một con mèo ngồi cạnh nhau, khung cảnh mùa xuân thật sự khiến lòng người say đắm. Ở giữa là bóng lưng của đạo nhân và con mèo, đạo nhân thong dong tự tại và Miêu nhi lười biếng, tuy chỉ là hình ảnh từ sau lưng nhưng thực ra lại mang ý nghĩa hàm súc hơn cả chính diện.
Không thể nói bức tranh này đẹp bằng bức tranh của Đậu đại sư, không thể nói nó có linh vận hay huyền diệu, tuy nhiên, cũng không thể nói bức tranh này không đẹp. Ngay cả người bình thường đôi khi không chú ý cũng có thể vô tình tạo ra những tác phẩm phi thường, hơn nữa, tay nghề của người tạo ra bức tranh này cũng không hề thấp, chẳng qua là không sánh bằng Đậu Đại Gia thần thông, cũng không bằng Đậu đại sư mà thôi.
Lúc này, người thưởng thức bức tranh cũng chính là người trong tranh. Ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng của nữ tử:
"Năm nào Vãn Giang cũng ra khỏi thành ngắm hoa, nhưng năm nay lại đặc biệt khác."
"Ừ?"
"Lúc đó Vãn Giang đang ở trên núi Trường Sơn, trầm trồ trước cảnh hoa hạnh nở trên núi tuyệt đẹp. Lúc ấy ta đang muốn vẽ một bức tranh, vốn đã chọn được cảnh trong tranh rồi, nhưng có lẽ là do hữu duyên, trong lúc tình cờ nhìn thoáng qua thì thấy tiên sinh. Tiên sinh dẫn theo một con mèo Tam Hoa lên núi ngắm hoa và nghỉ ngơi, chỉ cần nhìn vào bóng lưng của tiên sinh, ta đã cảm thấy nó hoàn toàn phù hợp với phong cảnh trên núi. Nếu ta có thể đưa tiên sinh vào bức tranh thì đó sẽ là một nơi tràn đầy linh khí, quả thật vừa nghĩ đã không thể kìm lòng được nên ta bắt đầu vẽ."
"Từ bức tranh này, có thể thấy căn cơ của túc hạ không tầm thường."
"Kỹ năng hội họa của Vãn Giang chỉ tầm thường mà thôi, đều nhờ vào công lao của tiên sinh và mèo nhà tiên sinh mà thành cả."
Vãn Giang cô nương khẽ mỉm cười.
"Tiên sinh không trách Vãn Giang tự tiện mang tiên sinh vào bức tranh đã là tốt lắm rồi."
"Vừa là duyên phận lại vừa là chuyện tao nhã. Sao ta dám trách cứ gì cô nương?"
" Những gì tiên sinh nói hoàn toàn đúng, nhưng giữa duyên phận và thú vui tao nhã này có một sự khác biệt."
Vãn Giang cô nương vẫn mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận