Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 423: Ẩn Sĩ Trong Núi Sâu

"Nếu ta nhớ không lầm thì nó ở ngay phía trước thôi."
"Ẩn sĩ trong núi sâu sao."
"Cũng không hẳn là một ẩn sĩ."
Giọng nói của Ngô nữ hiệp vang lên.
"Đừng nhìn hắn chỉ ở ẩn trên núi, nhưng thực ra chỉ để tiện lợi cho việc hái thuốc và nếm thảo dược mà thôi. Trong một năm hắn chỉ ở nhà vài tháng, bình thường sẽ đi khắp nơi để chẩn bệnh, dù ở đâu cũng sẽ được coi như khách quý, nên cho dù hắn sống ở một nơi xa xôi thế này cũng không quan trọng."
"Có một ngôi nhà!"
Cô bé tạm thời tháo chiếc còi ra khỏi miệng, chỉ về phía trước và nói, sau khi nói xong, nó lau nước bọt trên chiếc còi rồi tiếp tục nhét vào miệng mình.
"Woo-"
"Phốc!"
Đột nhiên chiếc còi không ngậm chắc rơi xuống đất.
Cô bé lập tức đưa tay nhặt lên nhưng bị đạo nhân nắm lấy tay.
"Khiếu khiếu của ta..."
"Nó bẩn rồi."
"Không bẩn!"
"Trên đường vẫn còn nhiều lắm."
"Ồ."
Ở đằng xa quả nhiên xuất hiện một ngôi nhà tranh.
Khi đến gần hơn nhìn thử mới thấy mấy gian nhà lá chung quanh đều đóng kín cửa, trên cửa của một trong số đó cũng có một đôi cá với đuôi của chúng dán vào nhau.
"Không có ai cả."
Cô bé thì thầm.
"Đông đông..."
Ngô nữ hiệp gõ cửa, nhưng không có người đáp lại.
"Đã tốn công vô ích rồi."
Ngô nữ hiệp cau mày, cúi xuống nhìn về phía cửa, lại đưa tay ra chạm vào, sau đó nàng nhìn vào ngón tay của mình:
"Trước cửa có một lớp bụi, cho dù trên núi có gió lớn nhưng ta đoán mấy ngày qua không có người ra vào."
"Tại hạ đã phụ lòng lòng tín nhiệm của nữ hiệp rồi."
"Hẳn là ra ngoài hành nghề y rồi."
Ngô nữ hiệp lắc đầu.
"Ngươi nói gì vậy?"
"Tại hạ nhân lúc hứng chí mà tìm đến đây, tìm thấy người thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cho dù không tìm thấy, ta cũng đã tận hứng rồi."
Tống Du mỉm cười rồi nói.
"Hơn nữa, tại hạ chỉ đến đây để trốn khỏi sự náo loạn ở Trường Kinh, tìm không được cũng không sao, mà nữ hiệp hình như còn có chuyện quan trọng hơn phải đến gặp Thái thần y, e rằng phải thất vọng rồi."
"Vậy thì ta còn có thể làm gì đây?"
Ngô nữ hiệp thở dài.
"Ta dự định đợi ở đây cho đến chiều mai. Nếu không có ai, ta sẽ trở về và quay lại tìm hắn vào lần sau."
"Vậy ta cũng sẽ đợi đến chiều mai."
"Được."
Hai người cũng không ngại bị bẩn nên ngồi xuống ngay ở cửa, tựa vào cửa tận hưởng gió núi thổi qua chờ đến lúc trời tối. ...
Hôm nay là một ngày nhiều mây, không có hoàng hôn.
Đạo nhân ngồi xếp bằng trước cửa căn nhà lá, nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió núi thổi qua không trung, tiếng cỏ cây lay động vì bị gió thổi và tiếng ve sầu kêu dần dần được thay thế bằng tiếng côn trùng, tiếng ếch nhái.
Cô bé rúc vào bên cạnh hắn, không ngại đất bẩn, cũng không sợ làm bẩn quần áo, ngã nghiêng người té trên mặt đất, co ro thành một viên tròn, trông chẳng khác nào một con mèo.
Nữ hiệp tựa vào khung cửa, ôm đao trong tay, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn về phương xa.
Con ngựa bờm vàng được buộc gần đó và đang nhàn nhã nhai cỏ.
Sắc trời dần trở nên tối hẳn.
Trong núi thỉnh thoảng có tiếng chim hót, tiếng gió thổi qua khiến cỏ lay động, thỉnh thoảng còn có tiếng người trong giang hồ gây ra náo loạn nào đó.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ngô nữ hiệp mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt có núi xanh mây trắng, phong cảnh rất đẹp, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy ngựa của mình đang êm đẹp đứng yên, vị đạo nhân kia vẫn ngồi bên cạnh nàng, cách đó khoảng vài thước, thế nhưng bé gái bên cạnh hắn đã biến mất, chỉ để lại một cái bát nhỏ đựng đầy nước.
Chiếc bát đó được làm bằng sứ thanh hoa tinh xảo thượng hạng và có giá trị rất lớn. Đạo nhân thường dùng nó để đút nước và thức ăn cho Miêu nhi. Thay vào đó, hắn dùng một chiếc bát dày cho mình.
Lúc đầu nàng còn tưởng chiếc bát này là quà của người khác, hắn lấy được từ cung điện, sau khi hỏi mới biết hóa ra hắn đã đặc biệt đến thành Tây mua đủ một nghìn tệ.
Tại sao không mua thêm hai cái nữa ư? Bởi vì không có đủ tiền.
Lúc đó Ngô nữ hiệp còn có chút nghi hoặc, bây giờ nàng đã không còn xa lạ nữa, thấy đạo nhân đã mở mắt, nàng hỏi:
"Miêu nhi của ngươi đâu rồi?"
"Ra ngoài rồi."
"Nó đi đâu vậy?"
"Ta không biết."
"Không biết ư."
"Hai ngày nay có rất nhiều người trong giang hồ nghe được tin tức đều đổ xô chạy tới đây. Giống như tìm vàng trên núi vậy, lỡ như họ thấy Miêu nhi nhà ngươi trông xinh đẹp mà muốn bắt nó đi thì sao."
"Có lẽ sẽ không đâu."
Đạo nhân bình tĩnh nói:
"Chỉ cần ta gọi nó một tiếng là nó sẽ quay lại ngay."
"Vậy ngươi gọi thử xem."
"..."
Đạo nhân còn chưa kịp nói chuyện, trên đường mòn đã xuất hiện bóng ai chuyển động.
Một cô bé mặc quần áo ba màu chậm rãi quay lại, tay cầm thứ gì đó, nó nhìn trái nhìn phải, khi hai người ở cửa căn nhà nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, nó lập tức tăng tốc chạy nhanh hơn. Đến khi chạy chầm chậm đến trước mặt đạo nhân mới dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận