Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 446: Vậy Là Tốt Rồi

"Như vậy sau khi nữ hiệp ra khỏi thành liệu có gặp phiền phức không?"
"Chớ nên nghĩ nhiều."
Ngô nữ hiệp đi vào Mao điếm, nàng phất tay, thuận tiện giải thích cho hắn.
"Bình thường, ta rất ít khi cưỡi ngựa ra khỏi thành, họ sẽ không nhận ra ta, hơn nữa, ta cũng hoàn toàn không để đám râu ria này vào trong mắt."
Nói xong, nàng ngừng lại một lát.
"Huống chi, không phải mỗi ngày ta đều ra khỏi thành, phần lớn mỗi khi ra khỏi thành ta cũng không đi một mình, nên sẽ không có kẻ nào dám đến tìm ta gây phiền phức, ngươi nên lo cho bản thân mình thì hơn, đừng để bị bắn lén, cũng đừng để bị trộm."
"Vậy là tốt rồi."
Đạo sĩ lúc này mới thấy yên tâm. Nhóm người đã về tới trước cổng Mao điếm.
Mao điếm vốn đơn sơ, bên ngoài có một cái hàng rào gỗ, bên trong là khu viện.
"Có người."
Cô bé tiến gần sát hàng rào, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong.
Đạo sĩ và nữ tử cùng nhìn qua, chỉ thấy bên trong là một màu đen kịt, giơ đèn lồng lên, cũng chỉ thấy nơi có ánh sáng gần nhất ở bên cạnh.
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ bên trong.
Mọi người đều nghe thấy được.
Một bóng người nhanh chóng bước tới, đi vào bên trong luồng sáng yếu ớt của ngọn đèn lồng, mở cửa cho đám người.
Là một người phụ nữ nông thôn.
"Trở về rồi..."
"Vất vả rồi."
"Không vất vả..."
Đoàn người đi vào trong viện.
Phụ nhân vội vàng dắt ngựa đi cột lại.
Tống Du ở gian nhà tranh bên trái, Ngô nữ hiệp ở gian phòng sát bên cạnh hắn, trong sân cũng có mấy gian nhà tranh giống như vậy, tuy nhiên bây giờ đã có những con ngựa khác được cột ở đó, có lẽ là của những khách trọ khác trở về sớm hơn bọn hắn.
Người phụ nữ này chính là mẫu thân của hai chị em họ gặp được lúc sáng, buổi tối hôm nay, lúc ăn cơm chiều họ đã gặp qua một lần, nghe nói chồng người phụ này từng tham gia quân ngũ ở phương Bắc, để lại ba mẹ con và người già ở trong nhà.
Bên trong chợ quỷ có đủ hạng người, phường trộm đạo nhiều vô số kể, phàm là ngựa do khách mang tới, chỉ cần khách tới ở trọ, chủ trọ đều phải trông giữ suốt đêm.
Kiếm tiền vô cùng vất vả.
Tống Du không nói gì cả, hắn trở về phòng rửa mặt, cất kỹ bức tranh và bọc hành lý, sau đó ngồi xếp bằng ở trên giường, tranh thủ ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, Hạ Chí trôi qua không lâu, tiếp tục cảm ngộ linh vận của tiết khí.
Con mèo biến lại nguyên hình, làm ổ bên cạnh hắn.
Linh lực của Hạ Chí là chí dương chí cương, mặc dù Tam Hoa nương nương là yêu quái, nhưng nó lại tu hành pháp âm dương, cũng có thể được hưởng lợi. ...
Hơn nữa đêm, có quỷ tới thăm.
Con quỷ này có dáng vẻ của một thư sinh mảnh mai, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, nửa bay nửa đi, hắn nhằm vào những Mao điếm ở phía tây của thôn, đi thẳng tới, xem xét từng nhà một.
Khách điếm đầu tiên là mấy gian nhà tranh rời rạc, quỷ thư sinh nhìn từ trái sang phải, ở đây có rất nhiều người, nhưng đều không có người mà hắn muốn tìm. Khách điếm thứ hai là một tòa viện, bức tường bao quanh viện được dựng nên từ những khối đá nhỏ vụn, hắn nhẹ nhàng lướt mũi chân trên mặt đất bay qua tường vây, đi vào trong viện, kiểm tra từng căn phòng.
Nơi này có không ít thương nhân ngủ lại, trong túi hành lý của họ dường như cũng mang theo không ít tiền.
Con quỷ này rất coi trọng tiền bạc, với đạo hạnh của hắn cũng không phải không cầm lên được. Dù những thương nhân này đều gối hành lý dưới đầu hoặc ôm vào ngực, với nhưng bản lĩnh của hắn, cũng không phải không thế lấy được.
Chỉ là hôm nay, hắn có mục tiêu quan trọng hơn.
Mao điếm thứ ba vẫn là một khách điếm được sửa lại từ nhà tranh ở nông thôn, đây cũng là một tòa viện, tuy nhiên hàng rào được làm bằng tre, trúc, cửa viện là hàng rào gỗ. Thư sinh quỷ còn không cần nhảy, hắn chỉ cần lách mình, cả người có thể đi xuyên qua khe hở của hàng rào, tiến vào trong viện.
Hắn lại tiếp tục xem xét từng gian phòng một.
Hắn vừa quan sát, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm theo thói quen.
Gian đầu tiên là mấy người giang hồ, ba người ngủ chung một gian phòng, dương khí rất nặng, huyết khí sung túc, tiểu quỷ tầm thường chỉ e không thể tới gần họ.
"Ai da, ba người ở chung một gian..."
Quỷ thư sinh lẩm bẩm, đi qua gian thứ hai.
"Ai da, dương khí yếu như vậy, ồ, lại còn lớn tuổi như vậy, chỉ sợ qua hai năm nữa, nếu may mắn có thể tới tìm ta..."
Hắn cười hì hì đi tới gian phòng thứ ba.
Quỷ thư sinh dựa sát vào vách tường, hắn xuyên qua cửa sổ, nhìn một mắt vào.
"Ồ!"
Lần này, hắn cảm thấy hơi chút ngạc nhiên.
Trong phòng, có một nữ tử đang nằm, nhưng huyết khí của nàng còn dồi dào hơn cả ba người luyện võ giang hồ cao to ở gian phòng kia cộng lại cả mấy bậc, chỉ e nàng là người có võ nghệ tuyệt đỉnh trong giang hồ. Quỷ không sợ người luyện võ trong giang hồ, hơn nữa với đạo hành như hắn càng không có gì phải e ngại, tuy nhiên huyết khí của người này quá nặng, hơn nữa hôm nay lại là Hạ Chí, quỷ thư sinh thật sự không dám trêu chọc tới nàng, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ngậm chặt miệng rồi đi ra xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận