Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 80: Đi Cùng Chiều Với Hắn

Miếu Nhạc Vương nằm ở Đông Thành, phải đi bộ một đoạn mới tới, vừa hay hắn có thể đi xa chút, tìm một quán ăn chưa tới bao giờ để ăn sáng, sau đó dưới cái nhìn thúc giục của Tam Hoa nương nương, hắn lại đi tiếp về phía Đông Thành.
Tống Du mang theo nửa xâu tiền và hai khối quan ngân, suốt cả quãng đường hắn đều cất đống tiền nặng trịch đó trong ngực khiến cho ngực áo căng phồng.
Càng đến gần miếu Nhạc Vương, người càng đông đúc.
Phần lớn người đi bên cạnh đều đi cùng chiều với hắn.
Những năm nay, cúng bái là chuyện lớn lao, không có mấy chuyện quan trọng hơn cúng bái. Đã vậy nơi này vừa có tín ngưỡng tổ chức sinh thần cho Nhạc Vương, vừa trùng hợp cũng là ngày diễn ra hội miếu long trọng. Vì thế, lúc này, cho dù là quan lớn nơi biên cương, người buôn bán nhỏ hay thiên kim nuôi ở khuê phòng đều có chung một đích đến là miếu Nhạc Vương.
Càng không biết có bao nhiêu khách giang hồ từ xa tìm tới.
Tống Du tình cờ gặp được Du Tri Châu cũng đi hội miếu, chỉ là hắn không bước lên bắt chuyện, mà giống như dân chúng bình thường khác dừng bước lại, nhìn Du Tri Châu và tùy tùng của hắn dần dần đi xa.
Thấp thoáng đâu đó có người thảo luận.
"Đó là Tri Châu đại nhân à?"
"Còn có thể là ai?"
"Nghi trượng của Tri Châu đại nhân chỉ có vài người như vậy thôi ư? Năm nay sao lại như thế? Năm ngoái nghi trượng của ngài ấy còn nối đuôi nhau dài nửa dặm."
"Ai mà biết được."
Tống Du nghe vậy liền mỉm cười.
Chờ nghi trượng của Tri Châu đi qua, hắn bước thêm vài bước nữa liền có thể nhìn thấy miếu Nhạc Vương.
Chỉ thấy bên ngoài miếu Nhạc Vương chật kín người, người tới người lui tấp nập. Trên đỉnh miếu khói xanh như mây, tiếng đánh trống thổi sáo cũng từ hướng đó truyền tới. Con đường nhanh chóng trở nên đông đúc. Ở các hẻm nhỏ xung quanh miếu Nhạc Vương có rất nhiều quầy hàng rong, có người chọn chỗ dọn quán, cũng có những gánh tạp kỹ rong, biển người nườm nượp, chen chúc đến mức không di chuyển được.
Hắn còn chưa tới nơi, đã nghe thấy tiếng rao vang dội.
"Đi khắp đó đây phiêu bạc giang hồ, bán lấy tiền, bán không lấy tiền, dọn sạp hàng ra, mời người chiêm ngưỡng, chỉ xem không lấy tiền."
"Trên đường tìm bảo vật, ngực chẳng có mấy đồng, bụng đói kêu rột rột, bán thảo dược kiếm tiền."
"Thảo thảo dược, nhìn cao cao, mười người hái, chín người thăng..."
Tống Di giống như những người xem khác, không nhịn được dừng chân đứng lại, nghe tiếng rao hài hước dí dỏm như bài vè, khóe miệng hắn nhếch lên.
Chính những điều này đã góp phần giúp cho hội miếu trở nên náo nhiệt.
"Tam Hoa nương nương đi sát theo ta."
"Mua ngựa ở đâu?"
"Không biết, cứ tìm trước đã."
"Được!"
Hai hình bóng một lớn một nhỏ đi về phía tập trung đông người nhất.
Đoạn đường này quả thực đã khiến hắn mở mang tầm mắt.
Ở đây có gánh xiếc.
Họ biểu diễn các tiết mục như quăng đĩa, ném bát, leo cột, đi trên dây thép, chui vòng lửa, cắm cây sắt vào cổ họng, lấy dây thắt cổ. Đây đều là những món nghề phải khổ luyện nhiều năm mới học thành.
Có biểu diễn xiếc khỉ.
Người huấn luyện khỉ và con khỉ phối hợp ăn ý với nhau, một bên dạy khỉ làm việc, một bên giả ngốc chọc cười khán giả, người huấn luyện khỉ lấy dao ra đe dọa, con khỉ lập tức sợ hãi, chờ đến lúc người huấn luyện khỉ không chú ý, con khỉ liền cướp dao đánh lại hắn. Người thông minh đều biết rõ đây là một vở kịch đã được sắp xếp từ trước, nhưng diễn xuất của cả người lẫn khỉ đều vô cùng tự nhiên, chọc cho mọi người bật cười ha hả.
Có người chơi thần tiên tác.
Người nọ ném một sợi dây thừng lên trời, ngay lập tức có khói mây bao phủ, sợi dây thừng trở nên thẳng tắp, có người bám vào sợi dây thừng rồi bò lên trên. Đợi cho tới khi người nọ bò lên cao, không còn thấy bóng dáng nữa giống như người đã hoà lẫn với sương mù, dưới ánh mắt của tất cả người vây xem, sợi dây thừng liền rơi xuống đất, khói mây tan đi, phía trên làm gì có ai, chỉ còn lại những tiếng kêu ồ sợ hãi.
Có tiết mục phun lửa.
Trước tiên, người nọ uống dầu phun lửa, mọi người vốn cho rằng đây chỉ là một tiết mục góp vui nhằm khuấy động không khí, khiến cho hội miếu đã náo nhiệt nay càng náo nhiệt thêm. Nhưng người vây xem xung quanh rất nhanh đã phát hiện màn biểu diễn không chỉ đơn giản như vậy, người kia đã phun hết dầu ở trong miệng từ lâu, nhưng hắn chỉ cần đứng trước ngọn đuốc phun một hơi lớn, một ngọn lửa liền bùng lên dữ dội.
Về sau người nọ cũng chẳng cần dùng tới bó đuốc nữa, cứ thế mà phun ra lửa.
Lúc ấy mọi người mới hiểu ra, người này thật sự có tài.
Trên mặt đất phủ đầy những đồng bạc thưởng kêu leng keng.
Có người biểu diễn ảo thuật.
Một chiếc hộp trống, trong chớp mắt, người kia liền biến ra nào chim, nào cá, nào rắn. Lại phất tay một cái, bọn chúng lập tức biến mất chẳng thấy đâu. Tiết mục này cũng không khác ảo thuật kiếp sau là mấy, vị sư phụ thực hiện phép biến hình này cũng cần dùng tới một tấm vải che chắn, không phải phương pháp che mắt tinh vi thì cũng là mánh khóe nhanh tay lẹ mắt đỉnh cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận