Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 889: Rượu

Tống Du nhớ tới ba năm trước, khi Hoàng Đế mời hắn vào cung cũng đã từng trò chuyện về Trần tướng quân, lúc đó, Hoàng Đế còn chắc chắn Trần tướng quân không có lòng mưu phản, nhưng không biết bây giờ thế nào, thế là hắn hỏi.
Bệ hạ có suy nghĩ ra sao?"
"Bệ hạ vẫn quan tâm ta chu đáo."
Trần Tướng Quân nói đến đây không khỏi lắc đầu cười một tiếng.
"Lúc này, chỉ e cả một nửa văn võ trong triều đều đang đề nghị với bệ hạ tìm một cái cớ để diệt trừ ta, cũng không biết bao nhiêu người nhắc nhở bệ hạ đề phòng ta, chớ đơn độc ở chung với ta, bệ hạ lại dùng cách ngược lại, thường vời ta vào cung đơn độc trò chuyện, lệnh ta đi săn hoặc đi du ngoạn với các hoàng tử."
"Mời tướng quân ăn thức ăn."
"Ta kính tiên sinh một chén trước."
Nói xong, Trần tướng quân dùng hai tay cầm chén rượu lên, chúc hắn từ phía xa, cũng mặc kệ hắn ra sao, tự mình ngẩng đầu lên uống một chén.
Tống Du cũng bưng chén rượu lên uống một ngụm. Hắn đã từng nghe nói về rượu đế ở Ngang Châu, nghe nói loại thượng phẩm được ủ hoàn toàn bằng gạo, bây giờ hắn đã được tự mình trải nghiệm, quả nhiên không phải bình thường, chỉ vừa bưng chén lên, đã ngửi thấy mùi gạo thơm nức mũi, khiến cho người ta có cảm giác giống như chén rượu này khi uống vào sẽ có vị ngọt, mát lạnh. Tuy nhiên, khi thật sự uống xuống lại khác hoàn toàn tưởng tượng ban đầu, hương vị của rượu này chủ yếu vẫn là vị rượu.
Trần tướng quân đặt chén rượu xuống, cầm đũa lên định gắp thức ăn, mặc dù thấy thức ăn trên bàn mới lạ, mùi thơm nức mũi, nhưng trong lòng hắn đang phiền muộn, cũng không muốn động đũa mấy, hắn tùy ý gắp mấy miếng đồ ăn, sau đó kể lại nổi lòng phiền muộn của mình cho Tống Du.
Rượu cũng uống hết chén này tới chén khác.
Mặc dù vẻ mặt của Trần tướng quân vẫn bình tĩnh như cũ, nói cũng cũng vẫn rõ ràng từng chữ, giọng điệu cũng trật tự, ngay ngắn, thế nhưng, bất tri bất giác, nội dung trong câu nói của hắn đã có sự thay đổi, có thể nhận ra được hắn đã có vài phần phần say.
"Trần mỗ là người tập võ, am hiểu cách hành quân tác chiến, nhưng lại không tinh thông chuyện ở trong triều, tuy nhiên cũng có mấy phần bản lĩnh thấy rõ lòng người. Theo Trần mỗ thấy, bệ hạ vẫn tin tưởng ta, chỉ là điều này cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới việc hắn muốn tiêu diệt ta."
Trần tướng quân lắc đầu cười một tiếng,
"Chỉ là hắn vốn tự cao tự đại, không ai bì nổi, cảm thấy mình chính là thần linh, tự cho rằng bản thân có thể khống chế tất cả mọi thứ, cảm thấy không một ai có thể lật ra sóng gió gì ở dưới tay hắn, đương nhiên khinh thường việc ra tay với ta."
Lúc này Trần tướng quân đã có sự khác biệt không nhỏ so với một năm trước.
Xem ra trong một năm bị triệu về kinh này, hắn quả thật như đang đi trên băng mỏng.
Tống Du nghe vậy cũng không khỏi trầm tư suy nghĩ.
Thì ra trước khi những danh thần, thần tướng công cao chấn chủ trong lịch sử bị tiêu diệt, chính bản thân bọn hắn cũng đã biết được điều đó, chỉ là không còn cách nào khác mác thôi. Nếu không mưu phản, bọn hắn cũng chỉ có thể chờ người khác tới nắm giữ vận mệnh của mình.
Nói chuyện hồi lâu, rượu cũng đã uống cạn, trên bàn cũng trở nên lộn xộn.
Vị tướng quân bất khả chiến bại, chưa bao giờ sợ hãi trên chiến trường kia lắc đầu, ngoài miệng vẫn duy trì ý cười, cảm thán nói.
"Triều đình còn nguy hiểm hơn cả trên chiến trường."
Cùng lúc đó, một bóng người đi ngang qua ngoài cửa.
Dường như người nọ vốn đến định đến tìm đạo sĩ, thấy đạo sĩ đang tiếp khách, đối phương liền sững sờ một lát, sau đó quay người rời đi.
Trên mặt Trần Tướng Quân trên mặt vẫn không nhìn ra được đã uống say như cũ, thấy vậy hắn lập tức đứng lên, hành lễ với Tống Du.
"Quấy rầy tiên sinh đã lâu, khiến tiên sinh chê cười rồi, bây giờ Trần mỗ cũng đã tận hứng, nếu tiên sinh đã có khách, vậy không quấy rầy nữa, đa tạ tiên sinh đã chiêu đãi."
"Ta tiễn tướng quân."
Tống Du cũng đứng dậy khỏi cơn cảm thán, ánh mắt nhìn thoáng qua con mèo đang đi từ trên lầu xuống, ánh mắt nó lại nhìn chằm chằm rượu gạo ở trong chén, im hơi lặng tiếng, rượu đục ở trong chén đã trở nên trong trẻo hơn không ít.
"Tiên sinh tiễn tới cửa là được rồi."
"Cũng được."
Đạo sĩ quả thật đã dừng bước lại, chỉ quay đầu nhìn thẳng vào hắn.
"Tướng quân cũng là cố nhân của tại hạ, nếu như tướng quân muốn tới bái phỏng cố nhân, cứ việc tìm đến cửa là được, không có thứ gì khác, nhưng vẫn có một bàn thức ăn."
"Chắc chắn sẽ đến quấy rầy tiếp."
Thân vệ ở ngoài cửa đã dắt ngựa tới.
Trần tướng quân lại chắp tay với hắn, hai người đối mặt một lát, lúc này hắn mới leo lên ngựa, rời khỏi nơi này.
Đạo sĩ dõi mắt nhìn theo hắn đã đi xa. Lúc quay đầu lại, hắn liền thấy con mèo nhẹ nhàng nhảy trên mặt đất một cái, giống như một mũi tên, thoắt cái nó đã nhảy trên bàn mặt, nó ngửi ở trên bàn một lát, sau đó đi tới chén rượu của đạo sĩ, rồi lập tức duỗi chân đặt vào trong chén rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận