Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 726: Khéo Léo Tinh Xảo

Thực ra, Tam Hoa nương nương không phải là một con mèo nghe lời, không phải người khác nói nó làm gì thì nó sẽ làm như thế, dù sao nó cũng từng là Thần Miêu, bây giờ, người phàm lại thành tâm cầu xin nó, hở một câu là pháp lực cao cường, hở một câu là thần thông quảng đại, pháp thuật cao thâm, khiến nó hoàn toàn không thể từ chối.
Thế là nó mặt mày nghiêm túc, dùng chân gỡ lồng đèn từ trên lưng ngựa xuống, nhấc cao lên thổi một hơi.
"Phù..."
Đèn lồng liền sáng lên.
"Oa!"
Thiếu niên và muội muội hắn đều vô cùng ngạc nhiên.
Tuy nhiên điều khác nhau là trên gương mặt của thiếu niên càng vui vẻ hơn, hắn cười híp mắt lại, có thêm mấy phần thoả mãn. Đôi mắt của thiếu nữ thì mở to hơn hơn hắn rất nhiều, lần đầu nhìn thấy cảnh này nên vô cùng ngạc nhiên.
Tam Hoa nương nương âm thầm liếc mắt nhìn thiếu nữ.
Thiếu nam và thiếu nữ đều đen như nhau.
Cũng chỉ là đưa bé không cao hơn nó bao nhiêu.
Có lẽ bởi vì tới tham gia hội thảo nguyên nên bọn chúng đều mặc y phục hàng ngày tốt nhất, đến đôi giày dưới chân cũng được mẫu thân khéo tay tỉ mỉ thêu một bông hoa lên.
Tam Hoa nương nương cầm theo lồng đèn, nó cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm đóa hoa trên giày của thiếu nữ.
Lồng đèn vừa hay chiếu sáng đôi giày của thiếu nữ.
Tam Hoa nương nương lại ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ một cái rồi lại cúi đầu xuống nhìn đôi giày của mình.
Khéo léo tinh xảo, vô cùng mộc mạc.
Ngón chân bên trong đôi giày cử động mấy cái, khiến cho giày vải cũng cử động theo, không ai chú ý tới, trên đôi giày nhỏ bé của nó đã im hơi lặng tiếng có thêm một bông hoa.
Tâm trạng của tiểu nữ đồng vốn đã rất tốt, bây giờ càng tốt lên mấy phần.
Chỉ là không ai chú ý tới điều này.
"Vậy chúng ta trở về đây."
"Đa ta hai vị đã đưa tiễn."
"Tiên sinh chớ nói cảm tạ! Ngày mai tiên sinh có tới đây xem tế lễ không?"
"Ở trên núi cũng có thể thấy rõ."
"Ồ..."
"Cáo từ."
Tống Du khẽ cười, nói từ biệt với bọn hắn.
Tam Hoa nương nương vẫn nói theo hắn.
"Đi thôi, Tam Hoa nương nương."
"Đi thôi, đạo sĩ."
"Trông Tam Hoa nương nương rất vui vẻ."
"Tam Hoa nương nương rất vui vẻ."
Chỉ thấy bước chân của tiểu nữ đồng nhẹ nhàng, nó cầm lồng đèn đi lên phía trước, mỗi bước đi, mũi chân của nó dường như khẽ nhấc lên một chút.
Đạo sĩ lắc đầu, cũng lộ ra ý cười. ...
Sáng sớm ngày tiếp theo, mây trắng rủ xuống muốn buông lơi.
Mèo Tam Hoa bận rộn cả một đêm đang nằm trong bụi cỏ ngáy o o, bên cạnh là một hàng thỏ rừng được sắp xếp ngay ngắn từ lớn tới nhỏ, không chỉ đầu và đuôi thỏ cùng một hướng với nhau, đến cả hướng quay mặt của chúng cũng như nhau.
Tống Du tỉnh giấc thì nhìn thấy cảnh tượng này, hắn chỉ thở dài một hơi, rửa mặt sơ, rồi mang những con thỏ rừng này sang bên cạnh tìm người bán, thuận tiện nấu một nồi sữa, đốt một đống lửa lên, coi như xong bữa sáng.
Hắn lắc mèo Tam Hoa dậy, cho nó uống nửa chén sữa, rồi mặc kệ nó ngủ tiếp, còn hắn thì tiếp tục ngồi xếp bằng trên sườn núi, vừa uống sữa vừa yên tĩnh nhìn xuống bên dưới.
Lúc này người phương Bắc đã bắt đầu tế bái trời đất.
Cảnh tượng này vừa trang nghiêm hoành tráng, vừa vô cùng náo nhiệt.
Đây là hình thức sùng bái thiên nhiên nguyên thuỷ nhất, cũng là hình thức tế bài vô cùng nguyên thuỷ. Mặc dù khoảng cách xa, nghe không rõ lời tế của Tư Tế, nhưng vẫn có thể nhìn thấy điệu múa của Tư Tế, có lúc Tư Tế giơ trượng gỗ lên, tất cả mọi người ở bên dưới đều cùng nhau hô lên tế bái, giọng nói hợp lại thành sông, vang vọng trên bầu trời thảo nguyên mênh mông. Tống Du cách bọn hắn xa như vậy cũng vẫn có thể cảm nhận được lòng tin và sự thành kính của bọn hắn.
Đã đi tới nơi này, lại trùng hợp gặp được hội thảo nguyên, tế lễ lớn nhất của người phương Bắc, đương nhiên phải mở mang kiến thức một phen.
Tống Du nghiêm túc quan sát cho đến khi kết thúc.
Người ở bên dưới đều tản đi, trở về lều vải của mình.
Bây giờ, mèo Tam Hoa mới tỉnh dậy, nó bò ra khỏi bụi cỏ, mơ mơ màng màng nhìn Tống Du, hỏi.
"Đạo sĩ, con thỏ Tam Hoa nương nương bắt tối qua đâu?"
"Bán hết rồi."
"Đã bán hết rồi à?"
"Đúng vậy."
Tống Du nhìn nó nói.
"Lúc Tam Hoa nương nương đang ngủ, ta đã đưa chúng đi bán rồi."
"Bán được bao nhiêu tiền?"
"Rất nhiều."
Gương mặt Tống Du bình tĩnh, hắn ngừng lại một lát.
"Nhờ có Tam Hoa nương nương chúng ta mới có tiền xài mãi không hết, nếu không phải như thế, chỉ sợ cùng lắm là tới được Việt Châu, chúng ta sẽ phải cạp đất ăn."
"!"
Tam Hoa nương nương hít sâu một hơi, trong lòng nó nặng nề, lập tức cảm thấy nói không nên lời.
"Tại sao lại không gọi Tam Hoa nương nương đi cùng?"
"Tam Hoa nương nương đang ngủ."
"Đúng vậy..."
Mèo Tam Hoa gật đầu, đồng ý câu trả lời này của hắn, nó hít mũi mấy cái, rồi quay đầu nhìn sang chiếc nồi nhỏ ở đống lửa bên cạnh, nó đứng dậy duỗi cổ ra nhìn, bên trong còn nửa nồi sữa chưa uống hết, một lớp váng sữa màu vàng ngưng tụ ở bên trên, nó không có cảm thấy nặng nề, nói với Tống Du.
"Đạo sĩ, Tam Hoa nương nương vừa mới nằm mơ, trong mơ ta thấy ta đã uống hết nửa bát sữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận